NHẤT ĐỊNH PHẢI TÌM ĐƯỢC CÔ ẤY!
Khi máy bay đến Hải Thành là vào buổi sáng.
Đường Nhật Khanh dẫn Đường Hạo Trạch đi thẳng từ sân bay đến nghĩa trang, do tài xế ông Ngô được Lục Nghiêu phái tới đón bọn họ.
“Cô Đường, Tổng Giám đốc Lục cố ý dặn dò tôi phải sắp xếp tốt cho cô và Tiểu Hạo Trạch, khách sạn đều đã đặt xong rồi, mấy ngày nay tôi chính là tài xế riêng của hai người.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì cười, nhẹ giọng nói: “Chú Ngô khách sáo rồi.”
Ông Ngô cười, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, người phụ nữ ngồi ở ghế sau đang ôm lấy cậu nhóc, vẻ mặt dịu dàng, mái tóc dài mềm mại như tảo biển rơi xuống đầu vai, áo khoác màu vàng nhạt làm làn da của cô càng trắng hơn, cả người như được bao phủ trong ánh sáng mềm mại.
So với Đường Nhật Khanh sáu năm trước, cô đã trưởng thành, trở thành một người phụ nữ thật sự rồi.
Thời gian lắng đọng dường như không hề thể hiện trên mặt cô, nhưng khí chất lại lộ rõ, hoàn mỹ đến khiến người ta không thể dời mắt, cũng khó trách cậu chủ nhà bọn họ vừa đợi đã đợi suốt sáu năm.
Ông Ngô lấy lại tinh thần, nhỏ giọng dò hỏi: “Cô Đường đến nghĩa trang xong có dự định gì nữa không?”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh nâng mắt, con ngươi lạnh hơn mấy phần: “Đến khu phía nam một chuyến đi.”
Bây giờ mẹ Đường sống ở khu phía nam của Hải Thành, ở trong một căn biệt thự vô cùng xa xỉ, cuộc sống thoải mái, không lo cơm áo.
Cuộc sống của mẹ như vậy, cô vốn nên vui vẻ mới phải, nhưng những vinh hoa phú quý này đều là Phùng Chấn Bang mang đến cho bà, sao người làm con gái là cô có thể vui vẻ được đây.
Thấy sắc mặt Đường Nhật Khanh thay đổi, ông Ngô không hỏi thêm nữa: “Được.”
“Mẹ…” Đường Hạo Trạch đột nhiên nâng tay lên, tay nhỏ bé như kẹo bông gòn nắm lấy tay Đường Nhật Khanh: “Khi nào thì chúng ta có thể gặp dì Vãn Vãn ạ?”
Sáu năm trước, tuy Giang Vãn Vãn trở về Hải Thành, nhưng vẫn thường xuyên đến Tương Nam thăm cô, thậm chí lúc cô sắp sinh, Giang Vãn Vãn còn xin nghỉ một tháng ở bên cạnh cô, chứng kiến sinh mệnh nhỏ này ra đời, hết lòng hết dạ chăm sóc khi cô ở cữ.
Ngay cả mẹ Đường cũng không làm nhiều vì cô như người bạn Giang Vãn Vãn này.
Trong sáu năm, Đường Nhật Khanh không tiện trở về Hải Thành, nhưng Giang Vãn Vãn vẫn nhiều lần đến Tương Nam thăm cô, quan hệ của Đường Hạo Trạch và Giang Vãn Vãn cũng tốt, hai người ở cùng nhau như đứa trẻ lớn chăm đứa trẻ nhỏ vậy…
Đường Nhật Khanh cười cười: “Nhớ dì Vãn Vãn sao? Yên tâm, ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt dì ấy.”
Nghe vậy, Đường Hạo Trạch gật đầu nhỏ, thuận thế dựa vào trong lòng Đường Nhật Khanh, vì dậy sớm, vừa ngồi máy bay vừa ngồi ô tô, cuối cùng cậu nhóc cũng buồn ngủ không nhịn được nữa, từ từ nhắm hai mắt lại.
Khi đến nghĩa trang, Đường Nhật Khanh dịu dàng đánh thức Đường Hạo Trạch, kéo cậu bé từ từ xuống xe.
Đường Nhật Khanh đi đến trước mộ bia quen thuộc, tâm trạng lập tức trở nên nặng nề, im lặng có thứ tự làm mọi thứ.
Suy cho cùng Đường Hạo Trạch cũng chỉ mới năm tuổi, không hiểu rõ sống ૮ɦếƭ cho lắm, nhưng cũng hiểu trường hợp thế này phải giữ im lặng và nghiêm túc.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Đường Nhật Khanh quỳ xuống trước bia mộ, theo thường lệ dập đầu ba cái, Đường Hạo Trạch ở bên cạnh thấy thế cũng “bịch” một tiếng quỳ xuống, nhìn ảnh đen trắng của Đường Chính Đông trên bia mộ, non nớt gọi một tiếng: “Ông ngoại…”
Đường Hạo Trạch học theo dáng vẻ của Đường Nhật Khanh, đôi bàn tay nho nhỏ trắng như phấn để dưới đất, đầu gật xuống đất, sau khi lạy ba cái mới ngẩng đầu, trên trán đã dính một chút bụi đất.
Đường Nhật Khanh cười cười, nhưng lại hơi đau lòng.
Đường Hạo Trạch thiệt thòi, từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng hưởng thụ sự yêu thương của ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại.
Đường Nhật Khanh ôm cậu bé vào lòng, nói đơn giản mấy câu: “Ba, con và Hạo Trạch đều rất tốt, không cần lo lắng, mẹ cũng rất tốt…”
Trong lòng có một sự chua xót dâng lên, giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào.
Sau khi làm xong mọi thứ, Đường Nhật Khanh dẫn Đường Hạo Trạch rời đi, vẫn chưa xuống mấy bậc thang, Đường Hạo Trạch đã ngẩng đầu, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ, đừng khóc, con sẽ khiến mẹ hạnh phúc.”
Một câu nói ngây thơ lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Đường Nhật Khanh cười, nâng tay lau đi nước mắt, xoa đầu con trai.
Lên xe, ông Ngô khởi động xe, rời đi.
Khi đi ngang qua cổng lớn của nghĩa trang, một chiếc xe Maybach màu đen chạy qua bên cạnh.
Đường Nhật Khanh cầm khăn ướt, cuối đầu lau trán cho Đường Hạo Trạch, hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe quen thuộc lướt qua bên cạnh bọn họ.
Trong xe Maybach, Bùi Danh Chính đang cúi đầu xem một hợp đồng điện tử, ánh mắt nhanh chóng lướt qua ipad, đáy mắt nặng nề, tiện tay ném ipad qua một bên: “Điều kiện hợp đồng này không được, gửi về cho người phụ trách nộp lên một phần mới.
Trương Phó ngồi ở ghế trước lập tức trả lời: “Vâng.”
Xe lại lái đến phía trước không xa rồi dừng lại, Bùi Danh Chính nâng mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt, không chút dao động.
Sáu năm nay, mỗi khi đến ngày giỗ của Đường Chính Đông anh đều sẽ tới đây, làm việc bận rộn thì muộn một lát, không bận thì sẽ đến sớm, chưa từng bỏ qua một năm nào.
Nhớ đến khuôn mặt của người phụ nữ kia, cảm xúc trong mắt Bùi Danh Chính hơi thay đổi, nhưng ngay sao đó cảm xúc đã biến mất, giống như trước giờ chưa từng tồn tại vậy.
Bùi Danh Chính hờ hững đẩy cửa xuống xe, cất bước đi về phía trước, Trương Phó đi theo sau, cầm đồ cúng trên tay.
Khi đến nơi, nhìn thấy đồ cúng trước bia mộ, Bùi Danh Chính nhíu mày, hoa cúc màu trắng tươi mới còn mang theo sương sớm, hiển nhiên đồ cúng vừa mới được đặt lên, rất rõ ràng, khi nãy đã có người đến đây!
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, Bùi Danh Chính xoay người nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, đôi mắt như chim ưng vội vàng tìm kiếm trong phạm vi có thể nhìn thấy.
Giờ này khắc này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, có thể là cô không!
Mấy lần trước anh đến cúng vẫn chưa từng thấy đồ cúng của người khác, có lẽ là bị người trông mộ dọn dẹp, nhưng mấy thứ này rõ ràng nói với anh trước đây không lâu từng có người đến.
Mà người cúng Đường Chính Đông, ngoài Đường Nhật Khanh ra sẽ không có người thứ hai! Dù sao với cuộc sống của mẹ Đường bây giờ, đoán chừng bà ta sẽ không chạy từ khu nam đến khu bắc, chỉ vì cúng chồng trước của mình.
Ngoài mẹ Đường, chỉ còn lại một khả năng, đó chính là Đường Nhật Khanh!
Khuôn mặt của người phụ nữ kia nhanh chóng xuất hiện trong đầu, Bùi Danh Chính căng thẳng, nỗi nhớ vốn phủ đầy bụi nơi đáy lòng bắt đầu dâng lên như thủy triều.
Sáu năm nay, trước giờ anh đều tìm cô chưa từng ngưng nghỉ, nhưng đều không có được kết quả khiến anh vui vẻ.
Bùi Danh Chính xoay người nhìn Trương Phó, dặn dò: “Đi điều tra xem sáng hôm nay có ai ra vào nghĩa trang!”
Trương Phó nghe vậy, không nhịn được nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Bùi, sáu năm nay chúng ta đi tra không ít, nhưng kết quả lần nào cũng…”
Anh ta còn chưa nói xong, sắc mặt Bùi Danh Chính đã trở nên nặng nề, đôi mắt mang theo ý lạnh nhìn chằm chằm anh ta, khiến Trương Phó không thể nói ra lời còn lại.
Anh ta dừng lại một chút, cuối cùng không có can đảm nói thêm gì nữa, anh ta cúi đầu: “Tổng Giám đốc Bùi, vậy tôi đi kiểm tra camera của nghĩa trang.”
Trương Phó xoay người rời đi, Bùi Danh Chính quay đầu lại, nhìn ảnh chụp của Đường Chính Đông trên bia mộ, im lặng một lúc lâu.
Sau đó, người đàn ông xoay người, đặt một bó hoa cúc trắng xuống trước bia mộ, khom người với Đường Chính Đông.
“Bác trai, người cháu nhận định kiếp này, sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Đừng nói là sáu năm, cho dù là mười sáu năm, anh cũng muốn tiếp tục điều tra! Mãi đến khi tìm được cô.