KHÔNG THỂ CHO ANH THỨ ANH MUỐN
Lúc Đường Nhật Khanh sắp xếp xong ở Tương Nam đã là ba ngày sau.
Tương Nam là thành phố nhỏ, kinh tế không tính là phát triển nhưng cơ sở thiết bị nền tảng cũng không thiếu, chỗ ở là một chung cư ở phía nam, căn nhà độc lập nho nhỏ, còn có sân, xung quanh thực hiện xanh hóa rất tốt, đủ để thấy sự để tâm của Lục Nghiêu khi lựa chọn.
Nhưng nói đến cùng trong cuộc sống vẫn thiếu chút mùi khói lửa.
Đường Nhật Khanh vô cùng nhàm chán ngồi trên sofa, Giang Vãn Vãn đi tới, thấy vẻ mặt Đường Nhật Khanh hờ hững, không nhịn được nhẹ giọng nói: “Nhật Khanh, tớ cảm thấy cậu rất không vui vẻ…”
Cô không vui vẻ được nổi, liên tục hai đêm đều nằm mơ thấy Bùi Danh Chính, còn vô cùng nhớ cháo nấm hương gà hạt lựu của thím Trương, bây giờ đột nhiên ở đây, dù có tốt hơn nữa cũng không quen.
Đường Nhật Khanh cười, như khuyên mình: “Không sao, chỉ là không quen lắm mà thôi, qua một khoảng thời gian thì tốt rồi.”
Giang Vãn Vãn thấy thế thì thở dài, nghe thấy tiếng chuông cửa, lập tức lấy lại tinh thần: “Có lẽ là Tổng Giám đốc Lục đến đây, tớ đi mở cửa!”
Quả nhiên thấy Lục Nghiêu đang đứng ở cửa, nhìn thấy Giang Vãn Vãn vội vàng ra mở cửa, cong môi, tiện thể hỏi: “Khanh Khanh thế nào?”
“Tâm trạng của Nhật Khanh không tốt lắm, nói là không quen.”
Nghe vậy, Lục Nghiêu cất bước đi vào, xuyên qua sân nhỏ đi tới cửa lớn.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy người đến, nhẹ giọng gọi: “Đàn anh.”
Từ ba ngày trước sau khi bọn họ tách ra ở Cảnh Thành, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp lại, cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh ta.
“Khanh Khanh, em yên tâm, anh đã xử lý xong chuyện bên kia rồi.” Lục Nghiêu nâng tay đè vai cô, ý muốn cô ngồi xuống, nói tiếp: “Em vừa đến đây, có gì cần cứ nói với anh, anh tìm đến thím Vương trong nhà, thím ấy là người làm lâu năm ở nhà họ Lục bọn anh, sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Nghe thấy Lục Nghiêu dặn dò như vậy, đáy lòng Đường Nhật Khanh không khỏi hơi cảm động, nhưng điều cô muốn biết nhất cũng không phải cái này: “Đàn anh… Bùi Danh Chính có làm khó anh không?”
Biểu cảm trên mặt Lục Nghiêu hơi cứng lại, sau đó anh nhẹ giọng nói, kể lại một lượt chuyện ba ngày trước mình gặp mặt Bùi Danh Chính với Đường Nhật Khanh.
Dùng một vòng tay bị đứt để uy Hi*p Bùi Danh Chính, đây là kế hoạch bọn họ đã nghĩ kỹ trước khi rời khỏi Hải Thành, không ngờ lại có tác dụng.
“Sau đó, anh ta nghe anh nói thế thì im lặng một lát, rồi dẫn người rời khỏi. Hai ngày nay tin tức liên quan đến Bùi thị đã không có gây chú ý nữa, cổ phiếu của Bùi thị cũng từ từ tăng lên lại.”
Nghe anh ta nói như vậy, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, trái tim vốn căng thẳng treo trên cổ họng từ từ thả lỏng.
Nhưng tâm trạng vốn nên thả lỏng, lại chẳng hiểu vì sao xuất hiện một trận chua xót.
Có lẽ cô và Bùi Danh Chính đã thật sự kết thúc rồi…
Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, Đường Nhật Khanh lại đột nhiên có hy vọng.
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, nâng mắt nhìn Lục Nghiêu, thật lòng nói: “Đàn anh, lần này thật sự cảm ơn anh.”
Lục Nghiêu cười khẽ: “Cảm ơn cái gì, nên làm thôi.”
Anh nói xong, nâng mắt nhìn Giang Vãn Vãn ở bên cạnh, do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Nhưng có một chuyện vẫn phải nói với em một tiếng, Giang Vãn Vãn không thể cứ ở đây mãi, lần này cô ấy giúp em đã không thể ở lại Bùi thị nữa, nhưng anh đã suy nghĩ kỹ rồi, để cô ấy từ chức với Bùi thị, đến Bất động sản Lâm Dụ làm việc.”
Nghe vậy, trái tim Đường Nhật Khanh hơi thắt lại, nâng mắt nhìn Giang Vãn Vãn, trong lòng hơi không nỡ: “Vãn Vãn, cậu thật sự phải đi sao?”
Mắt Giang Vãn Vãn hơi đỏ, nhưng vẫn gật đầu: “Ba mẹ tớ đều ở Hải Thành, nếu không tớ cũng muốn ở lại Tương Nam cùng cậu, nhưng không còn cách nào…”
Đường Nhật Khanh nâng tay, nhẹ nhàng nắm tay Giang Vãn Vãn, nhẹ giọng nói: “Vãn Vãn, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại!”
“Ừm!” Giang Vãn Vãn gật đầu thật mạnh: “Tớ sẽ thường xuyên đến đây thăm cậu, còn có cục cưng tương lai nữa…”
Nghe vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh xuất hiện cảm giác ấm áp, cong môi cười cười.
Đời người chính là vậy, luôn không thể tránh khỏi vui buồn li hợp, cho dù cô có không nỡ hơn nữa, nhưng cũng không thể để Giang Vãn Vãn cứ ở bên cạnh mình mãi được.
Tiễn Giang Vãn Vãn đi, Đường Nhật Khanh trở về phòng khách, tâm trạng vô thức trở nên nặng nề.
Lục Nghiêu ở bên cạnh như nhìn thấy suy nghĩ của cô, nhẹ giọng lên tiếng: “Khanh Khanh, tuy Vãn Vãn đã đi rồi, nhưng đừng quên, em vẫn còn anh.”
Nếu cô muốn, anh sẵn lòng ở mãi bên cạnh cô.
Đường Nhật Khanh nghe vậy, đáy mắt xẹt qua sự chua xót, cô nâng mắt nhìn vào mắt Lục Nghiêu nhỏ giọng đáp: “Đàn anh, e rằng em không thể cho anh thứ anh cần.”
Cô hiểu tấm lòng của anh, nhưng cô là không có cách nào đáp trả công bằng, vì trái tim cô đã bị một người khác chiếm lấy từ lâu rồi.
Lục Nghiêu cười khẽ: “Không sao cả.” Anh có thể đợi.
Nhưng Lục Nghiêu không ngờ, đợi chớp mắt đã suốt sáu năm.
Sáu năm sau, khu biệt thự Tinh Hồ Loan ở thành phố Tương Nam.
Trước một căn biệt thự cao cấp màu trắng có một chiếc xe sedan màu đen dừng lại, Đường Nhật Khanh cầm cái vali nho nhỏ và túi xách, đang để đồ vào cốp sau xe.
“Mẹ…”
Tiếng kêu non nớt vang lên, sau đó một bóng dáng nho nhỏ bước nhanh từ cửa tới, ôm lấy chân Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn Đường Hạo Trạch đang ôm chân mình làm nũng, vừa giận vừa cười nói: “Bảo con rửa mặt sao con không rửa, còn định đi gặp ông ngoại thế này sao?”
Đôi mắt to đen láy đảo qua đảo lại, Đường Hạo Trạch nghiêm túc nói: “Ông ngoại sẽ không chê con đâu.”
Lời nói cực kỳ tự tin phát ra từ trong miệng cục cưng xinh đẹp như điêu khắc cũng không khiến người ta chán ghét, cậu bé như đang suy nghĩ điều gì, nghiêm trang hỏi: “Chú Lục Nghiêu cũng đi cùng với chúng ta sao?”
“Lần này chú Lục Nghiêu rất bận, sẽ không đi cùng chúng ta nữa.” Đường Nhật Khanh để đồ đạc vào xong, ngồi xổm người xuống ôm cục cưng vào lòng, cưng chiều hỏi: “Có mẹ đi cùng còn chưa đủ sao?”
Đường Hạo Trạch nhíu mày, chững chạc nói: “Có ba đi cùng càng tốt hơn, lần trước đi thăm ông ngoại, ông ngoại nói lo lắng mẹ cứ mãi một mình, bảo con tìm ba bảo vệ mẹ.”
Nhìn cục cưng trước mặt nghiêm túc nói hưu nói vượn, Đường Nhật Khanh vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
Năm ngoái Đường Nhật Khanh dẫn cậu nhóc trở về Hải Thành một chuyến, đến nghĩa trang thăm ba đã qua đời tròn năm năm, không ngờ lần này thằng bé lại bịa đặt ra lý do thoái thác như vậy.
Cũng khó trách, gần đây giáo viên trong nhà trẻ sắp xếp một vài bài tập, bảo người nhà cùng nhau làm cây phả hệ, cột ba của Đường Hạo Trạch hoàn toàn để trống, cậu nhóc kia cứ theo cô tận mấy ngày hỏi mấy vấn đề như ba là ai, ở đâu, thế nào rồi,… mỗi lần gặp phải vấn đề như thế, Đường Nhật Khanh đều không nhịn được đau đầu.
Đường Nhật Khanh xoay người ôm lấy Đường Hạo Trạch, thuận tiện đổi đề tài: “Được rồi, mèo hoa nhỏ, mẹ dẫn con đi rửa mặt trước, lát nữa chúng ta phải đi rồi!”
Đường Hạo Trạch bĩu môi, không nói thêm nữa, mặc Đường Nhật Khanh rửa mặt cho mình, cậu bé lén lút chuồn về phòng, rút ra một tấm ảnh từ giữa một quyển sách trên bàn ở đầu giường.
Đường Nhật Khanh trong ảnh chụp cười rất xán lạn, rúc vào lòng một người đàn ông, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, nhưng đôi mắt nhìn về phía ống kính lại mang theo tình cảm ấm áp.
Trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Từ lần nào đó khi Đường Hạo Trạch vô ý nhìn thấy nửa đêm Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm tấm ảnh này đến mất hồn, cậu bé cũng đã đoán được người trong ảnh chụp là ba mình!
Mà lần này trở về Hải Thành, ngoài thăm hỏi ông ngoài, cậu bé còn có một mục đích thêm vào… đó là tìm ba!