Chàng CEO Của Tôi - Chương 368

Tác giả: Đinh Thiến

EM ĐỢI ANH
Mặc kệ sự phản đối của Giang Vãn Vãn, Đường Nhật Khanh cố chấp ra khỏi cửa, bắt một chiếc taxi, tới thẳng tòa nhà Bùi thị.
Trên đường đi, tâm trạng cô phức tạp, trong đầu lần lượt lướt qua hình ảnh trước đây giữa cô và anh.
Dù cho hôm nay hai người đi tới bước nào, nhưng chí ít hai người đối xử thật lòng với nhau, càng đáng quý hơn là, anh luôn đứng trước mặt che chở cô, lúc cô gặp khó khăn nhất.
Giờ Bùi Danh Chính gặp khó khăn, cô nhất định phải vươn tay giúp đỡ, cho dù không giúp được gì, cô cũng phải cố gắng thử một chút.
Bất giác, cô bỗng nhớ đến lúc anh dẫn cô tới trang viên tư nhân, khi đó cô bị nhóm người Triệu Đình Phong và Giang Vãn Vãn lừa đến vườn hoa nhỏ, thấy một “biển hoa” anh đã tạo cho cô, lúc đó cô rất hạnh phúc.
Nếu ba cô không xảy ra chuyện… Nói không chừng bọn họ đã có kết cục khác.
Đáy lòng cô dâng lên nỗi chua xót, tiếng bác tài bỗng vang lên: “Tới nơi rồi.”
Đường Nhật Khanh hồi phục tinh thần, trả tiền xong thì mở cửa xuống xe, nhanh chóng đi tới cửa chính Bùi thị.
Chưa được mấy bước, cô đã thấy mấy người như phóng viên đứng trước cửa, cô dừng bước ngay, xoay người đi lối khác, cô xuống tầng hầm đỗ xe, rồi đi thang máy lên đó.
Cũng may cô có mang theo thẻ từ trong công ty, bằng không cô không thể vào thang máy được.
Thang máy lên thẳng tầng văn phòng tổng giám đốc, Đường Nhật Khanh hơi căng thẳng, cô ra khỏi thang máy, ngày thường nơi này khá yên tĩnh, vậy mà giờ hơi ầm ĩ.
Mọi người đều bận rộn đi qua đi lại, cô lại đội mũ lưỡi trai cúi đầu xuống, nên hầu như không ai chú ý đến.
Cô xuyên qua hành lang, đi qua phòng hội nghị, không hề dừng lại, đi thẳng tới phòng văn phòng tổng giám đốc, khi gần tới cửa văn phòng bỗng có người chặn đường cô.
“Cô là ai? Có hẹn trước không? Đây không phải nơi cô có thể tùy tiện tới!”
Đường Nhật Khanh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngước mắt lên, thấy Hồ Nguyệt Như đang đứng trước mặt.
Cô ta thấy cô thì sửng sốt, đáy mắt hiện lên ý lạnh và xem thường, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là ai, không ngờ là một trong ba nhân vật chính của chuyện tình tay ba.”
“Hồ Nguyệt Như, cô nên ăn nói cẩn thận, người ngoài tung tin đồn nhảm thì thôi, cô là người Bùi thị lại nói những lời này, cô thấy mình có xứng đáng cầm tiền lương không?”
Nói xong câu này, Đường Nhật Khanh không muốn nhìn cô ta thêm nữa, đi thẳng tới cửa văn phòng tổng giám đốc, giơ tay lên gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động nào, cô hít sâu một hơi, mở cửa đi thẳng vào.
Đúng như dự đoán, trong phòng không có ai, chỉ sợ giờ anh đang tổ chức cuộc họp với quản lý cấp cao hoặc cổ đông trong công ty, bàn bạc chuyện đối phó với dư luận.
Đường Nhật Khanh tiện tay đóng cửa lại, ngồi trên sofa, bình tĩnh đợi Bùi Danh Chính trở lại.
Hơn 20 phút sau, anh ra khỏi phòng họp, sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo.
Trương Phó đi bên cạnh dò hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, nếu làm vậy chỉ sợ sẽ đắc tội không ít nhà truyền thông…”
Bùi Danh Chính ngừng bước, ánh mắt lạnh lẽo, hỏi ngược lại: “Nếu không làm thế, cậu còn cách nào khác à?”
Trương Phó nghẹn lời, gật đầu đáp lại: “Được, tôi đi căn dặn ngay, sẽ gửi hết thư luật sư cho họ.”
Huyệt Thái dương Bùi Danh Chính giật giật, anh nhíu mày, sải bước về phía văn phòng, vươn tay mở cửa ra, lúc thấy bóng người trong phòng, cơ thể anh không khỏi cứng đờ.
Lông mày vốn đang nhíu lại bỗng giãn ra, anh sải bước đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Đường Nhật Khanh đứng dậy, hít sâu một hơi, lấy can đảm đi về phía anh: “Lần này em tới đây là muốn đưa cho anh một thứ…”
Cô chưa nói xong, anh đã bước tới, vươn tay ôm cô vào lòng.
Anh còn dùng sức như muốn hòa tan cả người cô vào người mình.
Dường như sự bình tĩnh và lạnh lùng vốn ૮ưỡɳɠ éρ xây dựng trong lòng cô, bỗng tan chảy trong vòng tay anh.
Bùi Danh Chính khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Anh rất nhớ em.”
Cuối cùng tất cả nỗi nhớ đều bao hàm trong câu này.
Mũi Đường Nhật Khanh chua xót, có chút không nỡ đẩy anh ra, tiếp theo đó là bên tai nóng lên, nụ hôn liên tục rơi xuống, rồi từ bên tai cô dần dần di chuyển đến gò má, chóp mũi, khóe môi…
Những nơi anh chạm qua giống như có sao hỏa rơi xuống, nóng bỏng lại ngứa ngứa.
Cơ thể Đường Nhật Khanh bất giác run lên, lúc anh muốn hôn môi cô, cô bỗng vươn tay đẩy anh ra.
“Bùi Danh Chính.” Cô kiềm nén hơi thở hỗn loạn, vội lấy ra một USB nhỏ trong túi ra: “Đây là đoạn video em đã quay lại, lúc gặp mặt tài xế gây tai nạn ở Tân Thành, bên trong có đủ bằng chứng chứng minh Phùng Thiến có tội, còn có một số hình ảnh bác tài xế bị hại, anh có thể dùng nó làm bằng chứng, mặc dù em biết, mấy thứ này không có tác dụng gì đối với cục diện hiện tại của Bùi thị, nhưng chí ít không thể ngồi yên chờ ૮ɦếƭ, anh tung mấy thứ này ra trước, chứng minh cô ta có tội, ít nhất đủ để đánh tan một số tin đồn vô căn cứ của truyền thông.”
Bùi Danh Chính cúi mắt nhìn USB nhỏ trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, tâm trạng phức tạp khó tả, anh biết có lúc Đường Nhật Khanh quá đồng tình, không đủ lý trí, nhưng cô lại tỉ mỉ thu thập những chứng cứ này, để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
Đương nhiên trong lòng anh cảm động.
Anh hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi từng câu từng chữ: “Em tới đây chỉ vì muốn đưa cho anh thứ này.”
Đương nhiên anh muốn nghe đáp án khác.
Đường Nhật Khanh sửng sốt nửa giây, rồi gật đầu, vươn tay đặt USB lên bàn trà bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi.
Bùi Danh Chính nhíu mày, vươn tay kéo cổ tay cô lại: “Đường Nhật Khanh, em thật sự muốn rời khỏi anh à?”
Tim cô run lên, mũi bỗng chua xót, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô vẫn hạ quyết tâm: “Anh buông em ra trước đi.”
Cô biết rõ, giờ đang là lúc khó khăn, cô sẽ không nhịn được mềm lòng với Bùi Danh Chính, nhưng một khi cuộc sống trở lại bình yên như trước, những chuyện bọn họ phải đối mặt sẽ nổi lên mặt nước lần nữa, cô nhất định phải rời khỏi anh! Cô không được có bất kỳ do dự hay lưu luyến nào.
Cô hít sâu một hơi, xoay người nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc, chủ động nắm tay anh, mỉm cười: “Đợi chuyện công ty anh giải quyết xong, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, cuối cùng ánh mắt cũng có chút thần sắc, anh ngừng một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Được, em đợi anh.”
Đường Nhật Khanh gật đầu nói: “Em đợi anh.”
Nói xong, cô buông tay anh ra, xoay người ra khỏi văn phòng.
Cô rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, đi thang máy xuống dưới bãi đậu xe, tới một góc không người, mũi cô chua xót, cuối cùng nước mắt không nhịn được trào ra.
Những lời sau cùng cô mới nói với anh chỉ là nói dối.
Cô sẽ không gặp lại anh, cũng không đợi anh nữa, do đó những lời khi nãy chỉ muốn để anh buông lỏng cảnh giác thôi.
Cô kéo mũ xuống, ra khỏi bãi đậu xe, trong lòng mất mát, chưa đi được mấy bước bỗng bị người khác kéo qua một bên xe.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, lúc thấy người bên cạnh cô ngạc nhiên: “Sao… anh lại tới đây?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc