Chàng CEO Của Tôi - Chương 364

Tác giả: Đinh Thiến

NHẤT ĐỊNH PHẢI ÉP EM SAO?
Câu nói ấy khiến sắc mặt Đường Nhật Khanh lập tức trắng bệch, cơ thể lạnh đi, cô lui lại nửa bước, trong lòng bất an: “Anh muốn như thế nào?”
Toàn thân anh phủ một tầng lạnh lẽo, trên trán nổi gân xanh nhưng vẫn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng: “Chỉ cần anh muốn, em thấy có chuyện gì mà anh không làm được?”
Chỉ cần anh muốn, anh có thể có hàng trăm, hàng nghìn cách để giữ cô ở bên mình, với khả năng của mình, anh làm chuyện này hoàn toàn không tốn chút công sức nào.
Đường Nhật Khanh thấy lạnh cả người, hít sâu một hơi, các loại liên tưởng không ngừng xuất hiện trong đầu cô, người đàn ông lạnh như băng giống như Bùi Danh Chính có thể làm chuyện gì với cô và với đứa bé trong bụng cô. Cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô lắc đầu, kiên định: “Anh không thể ૮ưỡɳɠ éρ giữ em lại bên cạnh anh được!”
“Tại sao lại không thể?” Ánh mắt Bùi Danh Chính đen lại, âm u chăm chú nhìn cô, bước lên trước dồn cô vào góc phòng, một tay giữ chặt cổ tay cô: “Đường Nhật Khanh, anh đã nói từ lâu rồi, trước giờ anh đều không phải là hạng người tốt đẹp gì, bắt anh mở to mắt nhìn người phụ nữ anh yêu sinh con cho người đàn ông khác, em cảm thấy còn có chuyện gì mà anh không làm ra được nữa?”
Lực tay của anh rất mạnh, gần như sắp Ϧóþ nát cổ tay cô, Đường Nhật Khanh cố nén đau, cắn răng nói: “Anh buông ra!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng phức tạp, khoảng cách gần đến nỗi cảm nhận được cả hơi thở của nhau, rõ ràng là động tác thân mật của cặp tình nhân nhưng cảm xúc của hai người lại pha trộn giữa phẫn nộ, không cam lòng và ẩn nhẫn.
Một lát sau, Bùi Danh Chính thấy trong mắt cô lóe lên ánh lệ thì trong lòng căng thẳng, hơi buông tay, giọng nói hòa hoãn hơn một chút: “Ngoan, anh sẽ sắp xếp bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho em, sau này chúng ta sẽ có đứa con của chúng mình, chúng ta sẽ sống rất hạnh phúc…”
Anh còn chưa dứt lời, Đường Nhật Khanh đột nhiên rút ra khỏi tay anh, vung tay tát mạnh vào mặt anh.
“Bốp” một tiếng vang dội, hai người đều theo bản năng khựng lại một chút, bầu không khí lập tức trở nên đè nén vô cùng.
Vào thời khắc ấy, hàng loạt tâm trạng khác nhau như hoang mang, luống cuống và hoảng loạn xuất hiện trong đầu Đường Nhật Khanh. Cô đẩy Bùi Danh Chính ra, lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía khác, bỗng nhiên khi ánh mắt cô liếc thấy con dao nhỏ chỗ ống đựng 乃út trên bàn. Cô không chút do dự cầm nó lên, kề vào cổ mình.
Đường Nhật Khanh tựa vào bệ cửa sổ, kinh hoảng nhìn Bùi Danh Chính, tay cầm dao hơi run rẩy: “Bùi Danh Chính, anh nhất định phải ép em sao?”
Bùi Danh Chính vừa mới khôi phục lại tinh thần sau cú tát thì đã thấy cô như vậy, trong lòng đột nhiên đau đớn.
Anh nhíu mày, ánh mắt âm trầm đến tột cùng: “Trước giờ anh chưa từng ép buộc em!”
Anh chỉ không muốn thấy người phụ nữ mình yêu sinh ra đứa con của người đàn ông khác! Thật không ngờ… Cô lại lấy cái ૮ɦếƭ để bức bách anh!
“Em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, nói chung em đã quyết định rồi! Nếu như anh muốn ép buộc em ở lại bên cạnh anh! Thứ em có thể cho anh tuyệt đối không phải là thứ anh muốn có…”
Cô nói rồi, tay hơi dùng lực khiến lưỡi dao cứa lên da, trên ngần cổ trắng nõn lập tức hiện ra một vệt đỏ.
Ánh mắt Bùi Danh Chính đột nhiên u ám: “Đường Nhật Khanh! Em dừng tay lại!”
“Thả em ra!” Thân thể Đường Nhật Khanh run rẩy, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy: “Nếu không thì một xác hai mạng!”
Hai tay Bùi Danh Chính dần siết chặt, nhìn người phụ nữ trước mắt và vệt đỏ nhức mắt trên cổ cô. Anh chỉ thấy thân thể mình dần rét run, giờ phút này tất cả mọi sự quả quyết và dũng khí của anh đều không còn sót lại chút nào nữa.
Sau khi dằn vặt một hồi, rốt cuộc anh lựa chọn thỏa hiệp: “Em bỏ dao xuống trước đã!”
Đường Nhật Khanh vẫn bất động, kiên quyết: “Anh thả em ra đã!”
Bùi Danh Chính cắn răng, sau vài giây trầm mặc thì nhíu chặt mày, dời ánh mắt nhìn về phía khác, lại tựa như khẽ thở dài một hơi: “Được, anh sẽ để em đi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì thần kinh đang căng thẳng bỗng thả lỏng thêm vài phần. Cô từ từ buông dao xa khỏi cổ, bước chân hỗn loạn đi tới một bên, cầm lấy vali hành lý bước nhanh ra khỏi phòng.
Đến khi trong phòng yên ắng trở lại, tiếng bước chân của cô cũng từ từ đi xa, Bùi Danh Chính mới phục hồi tinh thần lại, tâm trạng phức tạp.
Mấy năm này anh chưa từng thỏa hiệp chuyện gì chứ đừng nói là thỏa hiệp với ai, mà Đường Nhật Khanh là ngoại lệ duy nhất của anh.
Mấy phút sau, Triệu Phiên gọi điện tới: “Tổng giám đốc Bùi, chị Nhật Khanh đã rời khách sạn rồi, có cần phải đi theo không?”
“Đi theo đi, đừng để cô ấy phát hiện.”
Anh nói xong rồi không chút do dự cúp điện thoại.
Điều duy nhất anh có thể bảo đảm bây giờ chỉ có sự an toàn của Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh hoang mang lên taxi, cũng không kịp nghĩ kỹ là sẽ đi đâu đã lập tức bảo tài xế lái xe đi. Mấy phút sau, khi đã bình tĩnh lại, cô mới phát hiện mình căn bản không có chỗ nào để đi.
Điện thoại di động rung lên, Đường Nhật Khanh không có tâm trạng nhưng vẫn nhìn lướt qua màn hình, là tin nhắn Giang Vãn Vãn gửi tới.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không có nơi nào thích hợp để đi. Cắn môi, cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn cho Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, tối nay cậu cho tớ ở một đêm được không?”
Nếu như cô đến khách sạn khác ở thì không chừng Bùi Danh Chính sẽ lại tìm tới, nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào Giang Vãn Vãn thôi.
Giang Vãn Vãn nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên có thể, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới!”
Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, cô bảo với bác tài địa chỉ nhà Giang Vãn Vãn.
Sau hơn 20 phút thì xe đến nơi, Đường Nhật Khanh trả tiền, đẩy cửa xe ra rồi đi xuống thì đã thấy Giang Vãn Vãn đang đứng cách đó không xa vẫy tay với cô.
“Nhật Khanh!” Giang Vãn Vãn cười chạy tới, nhưng mới vừa đến gần, thấy vệt đỏ trên cổ cô thì cô ấy không khỏi sửng sốt: “Cổ cậu sao thế?”
Đường Nhật Khanh nghe thấy cô ấy nói vậy thì mới phản ứng, vừa rồi cô vội vàng đi quá nên quên đeo cả khăn quàng lên…
Cô vội vã kéo áo che lại: “Không sao đâu, chúng ta đi vào trước đã.”
Khi vào đến trong nhà, Giang Vãn Vãn lập tức lấy hộp thuốc, ấn Đường Nhật Khanh ngồi xuống: “Cậu đừng nhúc nhích, để tớ xử lý vết thương cho.”
Đường Nhật Khanh đang căng thẳng vào giờ khắc này bỗng nhiên thanh tĩnh lại. Cô nhìn Giang Vãn Vãn, nhẹ giọng: “Cảm ơn cậu, Vãn Vãn.”
Giang Vãn Vãn nghe vậy, lập tức khoát tay: “Giữa chúng ta còn cảm ơn cái gì? Nhưng cậu phải nói cho tớ biết, rồi cuộc là sao cậu lại bị thương, là do ai làm?”
Đường Nhật Khanh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Vãn Vãn thì cũng không muốn giấu nữa, hít sâu một hơi rồi nói: “Là do tự tớ làm bị thương.”
“Cái gì!” Giang Vãn Vãn nghe vậy thì kinh ngạc, tay run run một cái, khiến miếng bông cũng rơi xuống: “Sao cậu lại… Tự làm mình bị thương chứ?”
Ánh mắt Đường Nhật Khanh lại ảm đạm thêm vài phần, cô dừng lại trong khoảnh khắc rồi mới kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm nay.
“Tổng giám đốc Bùi không ngờ lại như vậy!” Giang Vãn Vãn vẻ mặt khó có thể tin được, tức giận đến đỏ cả mắt: “Sao anh ta có thể ép cậu như thế chứ!”
“Vãn Vãn.” Đường Nhật Khanh yếu ớt mở miệng: “Sự tình đã đến nước này rồi, không ai còn cách cứu vãn nữa, bây giờ tớ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, có được không?”
“Đương nhiên… Được chứ.” Vãn Vãn đè nén lửa giận trong lòng, nhìn vẻ mệt mỏi của Đường Nhật Khanh, cuối cùng dừng lại không nói tiếp nữa, sau khi xử lý xong vết thương thì đưa cô tới phòng ngủ.
“Cậu nghỉ ngơi đi, chút nữa tớ sẽ gọi đồ ăn.”
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu rồi nằm lên giường.
Giang Vãn Vãn đợi Đường Nhật Khanh nhắm mắt rồi mới đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đi tới đi lui trong phòng khách, càng nghĩ càng bất an, bỗng nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt một người, sau khi do dự chốc lát, cô cầm điện thoại lên, lập tức bấm gọi cho người kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc