TẠI SAO KHÔNG THỂ BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU
Đối mặt với thái độ đột nhiên cứng rắn của mẹ Đường, trong lòng Đường Nhật Khanh thất kinh, cô ngước mắt nhìn về phía bà, vẻ khó tin: “Mẹ…”
Trong lòng càng thêm chua xót, cô không ngờ lại có một ngày mẹ cũng đứng về phía đối lập với cô, không hiểu cô, thậm chí là muốn quyết định tương lai của cô, nhưng rõ ràng trước đó bà không hề như thế.
“Khanh, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con.” Mẹ Đường rất nghiêm túc: “Con và Bùi Danh Chính có nền tảng tình cảm, tất cả chỉ còn thiếu một hôn lễ như nước chảy mây trôi, dù con và nó có cãi vã gây gổ gì, thì hôm nay mẹ cũng đã đồng ý với nhà họ Bùi, con nên làm gì thì làm cái đó, đừng tiếp tục cáu kỉnh nữa.”
Cô bất giác nắm chặt tay, Đường Nhật Khanh càng ngày càng cảm thấy vô lực, không ngờ mẹ Đường lại quy kết tất cả là do cô cáu kỉnh.
“Mẹ, con không thích người khác nhúng tay vào chuyện của con, sau khi nhà mình xảy ra chuyện, đầu tiên là mẹ muốn tác hợp con với Bùi Duy, sau đó lại phản đối con và Bùi Danh Chính, giờ lại tự tiện đồng ý chuyện kết hôn với nhà họ Bùi, mẹ biết con cảm thấy thế nào không?”
Cô cắn răng, lấy dũng khí nói tiếp: “Nếu như con tham dự vào chuyện của mẹ và Phùng Chấn Bang, mẹ sẽ thấy thế nào?”
Đáy mắt mẹ Đường lóe lên mấy phần kinh ngạc, ngay sau đó tâm trạng của bà lại chuyển thành phẫn nộ, bà nghiến răng: “Khanh, chúng ta không giống nhau.”
Đường Nhật Khanh lạnh giọng hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể so sánh chứ?”
Ngay lúc này đây, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và mẹ rất xa nhau.
Môi mẹ Đường run rẩy, rốt cuộc bà cũng không nói ra được nguyên nhân.
Đường Nhật Khanh cắn răng, hiểu rõ, cô xoay người bước vào biệt thự.
Sau khi dọn dẹp hành lý của mình, Đường Nhật Khanh mặc áo khoác vào, xách hành lý rời đi.
Vừa mới xuống tới lầu một, nhìn thấy mẹ Đường mặt mày xanh mét đứng cạnh ghế sofa, Đường Nhật Khanh không nói gì mà đi thẳng ra cửa.
“Khanh!” Mẹ Đường gọi Đường Nhật Khanh lại, bà bước nhanh về phía trước: “Không lẽ con muốn mẹ con ta cãi nhau căng thẳng đến vậy sao?”
Đường Nhật Khanh hít một hơi dài, nắm tay thật chặt: “Mẹ, con chỉ không muốn mẹ can thiệp vào cuộc sống của con mà thôi.”
Nói xong câu đó, cô xoay người ra khỏi biệt thự không hề do dự.
Vẫy một chiếc taxi, Đường Nhật Khanh đọc địa chỉ của khách sạn ở trung tâm thành phố.
Cùng lúc đó, một chiếc xe khác dừng ở ven đường, Triệu Phiên nhìn thấy Đường Nhật Khanh lên xe rời đi thì lập tức báo cáo tình hình mới nhất cho Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, chị Nhật Khanh rời nhà có mang theo hành lý, không rõ đi đâu.”
Rất nhanh sau đó, Bùi Danh Chính ra lệnh: “Đi theo cô ấy, bảo đảm cô ấy được an toàn.”
“Vâng.”
Sau khi nhắn tin xong, Triệu Phiên lập tức cho xe chạy, bám theo chiếc taxi kia.
Đến khách sạn, trong lòng Đường Nhật Khanh vẫn có một cảm giác thất vọng không tên, nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy hôm nay vừa đúng thứ bảy nên mới nhắn tin cho Giang Vãn Vãn.
“Tối rảnh không, mình ăn cơm?”
Bây giờ cô chỉ có một mình, không có việc để làm, cũng không có bạn bè, nếu bảo cô cứ ở trong khách sạn như vậy chắc sẽ trầm cảm mất.
Rất nhanh sau đó, Giang Vãn Vãn nhắn tin trả lời: ‘Được, tối nay ăn cá nướng được không?”
Hai người trao đổi qua lại, trong lúc đó, Đường Nhật Khanh cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.
“Đúng rồi, Nhật Khanh tớ có chuyện muốn nói với cậu, hôm qua Triệu Đình Phong hẹn tớ ra ngoài chơi, tớ không đồng ý, nhưng mà lạ là tự nhiên tớ lại thấy hơi hối hận…”
Chuyện bát quái là cách chữa trị tốt nhất của phụ nữ, đọc được tin Giang Vãn Vãn gửi tới, Đường Nhật Khanh mắt sáng rỡ, cô không chút do dự gọi video sang cho cô bạn.
Video vừa mới kết nói, Đường Nhật Khanh không nhịn được cười hỏi: “Nói nhanh, rốt cuộc có chuyện gì, cậu có cảm tình với Triệu Đình Phong hả?”
“Sao có thể!” Giang Vãn Vãn phủ định ngay lập tức: “Sao tớ có thể có cảm tình với hắn ta được chứ? Không phải là gu của tớ mà. Cà lơ phất phơ còn háo sắc, công tử bột điển hình.”
Ngoài miệng thì Giang Vãn Vãn nói vậy, nhưng cách màn hình điện thoại, Đường Nhật Khanh vẫn có thể nhận ra gò má của cô ấy hơi ửng đỏ, cô cong môi cười, nói tiếp: “Thế cậu hối hận cái gì?”
“Có lẽ là vì một mình chán quá…” Giang Vãn Vãn vừa nói vừa gật đầu: “Hay là đợi lát nữa tớ sang tìm cậu đi. Một mình đúng là chán thật.”
Đường Nhật Khanh vừa định đồng ý, nhưng còn chưa kịp nói gì thì trước cửa vang lên tiếng gõ.
“Đợi chút mình đi mở cửa.”
Đường Nhật Khanh nói với Giang Vãn Vãn một câu rồi cất bước đi tới trước cửa phòng.
Qua mắt mèo, cô nhìn thấy Bùi Danh Chính trước cửa, bàn tay cầm điện thoại di động vô thức run lên, cô hơi do dự.
“Nhật Khanh?” Giọng của Giang Vãn Vãn vang lên qua điện thoại: “Cậu sao thế?”
Cô hồi thần, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, khi nhìn về phía video, sắc mặt nghiêm túc hơn mấy phần, cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: ‘Vãn Vãn, bên mình có chút chuyện, tối mình gọi lại cho cậu.”
Nói xong, cô ngắt cuộc gọi.
Cô chỉ mới vào khách sạn hơn một tiếng, không ngờ nhanh như vậy Bùi Danh Chính đã tới tìm mình.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Đường Nhật Khanh cất điện thoại đi rồi mở cửa phòng ra.
Cơ thể đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô như trùm cả dáng người nho nhỏ trong chiếc bóng của anh.
Đường Nhật Khanh giả vờ lạnh lùng nói: “Có chuyện gì không?”
Dừng một chút, Bùi Danh Chính mới nhẹ nhàng đáp: “Anh vừa mới biết chuyện cha anh tới nhà em.”
Nửa tiếng trước anh còn có cuộc họp ở công ty, đột nhiên nhận được điện thoại của ba mình, thế nên anh mới biết hóa ra sáng nay ba anh đi tới nhà họ Đường bàn chuyện kết hôn của họ với mẹ Đường.
Ngay sau đó liên tưởng đến chuyện Triệu Phiên báo cáo Đường Nhật Khanh mang theo hành lý bỏ nhà vào khách sạn ở, anh mới hiểu mọi chuyện rõ ràng.
Hít sâu một hơi, Đường Nhật Khanh mở miệng: “Em tạm thời không có ý định kết hôn.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, sau đó anh gằn ra từng chữ: “Hôm nay anh tới đây là muốn nói chuyện với em, nay đã là ngày thứ năm rồi, em cũng nên hiểu rõ.”
Đường Nhật Khanh cắn môi, cúi mắt rồi đáp: “Quyết định của em không đổi, đứa bé này em sẽ giữ.”
Nói xong cô quay người bước vào phòng.
Sắc mặt của Bùi Danh Chính trầm xuống mấy phần, anh cũng đi theo cô vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Chuyện cũ anh có thể bỏ qua không truy cứu quá khứ giữa cô và Lục Nghiêu, nhưng anh tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ của mình sinh con với người đàn ông khác.
Anh bước lên kéo cổ tay cô, xoay người cô lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bùi Danh Chính nói từng chữ một: “Đường Nhật Khanh, chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu sao? Chuyện kết hôn em muốn lúc nào cũng được, anh không ép, nhưng anh chỉ có một yêu cầu, không thể giữ đứa bé này được.”
Câu nói nặng nề đó đánh vào lòng Đường Nhật Khanh, cô hít một hơi dài, rút tay ra rồi quyết tâm nói: “Dù chúng ta không làm hòa, không kết hôn thì chắc chắn em cũng không bỏ đứa bé này.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, lửa giận bốc lên: “Em nghĩ dù em không đồng ý kết hôn với anh thì em có thể chạy được sao?”
Người anh đã chọn sao có thể để cho cô chạy mất?