Chàng CEO Của Tôi - Chương 340

Tác giả: Đinh Thiến

ANH YÊU EM VÀ SẼ KHÔNG BUÔNG TAY EM
Lời này đúng là sự thật.
Ngoài sự thất vọng và khó hiểu ban đầu, Đường Nhật Khanh không hề cảm thấy tức giận về việc bị tạm đình chỉ lần này.
Cô tức giận vì việc ba cô xảy ra bất trắc, tức giận vì rõ ràng anh đã lén sau lung cô làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn cứ giấu cô.
Nhưng không ngờ, để cô nguôi giận, Bùi Danh Chính lại đưa cả vị tôn đại Phật này đến.
Cách thức không sai, nhưng suy cho cùng anh đã đoán nhầm hướng.
“Cháu không giận thì tốt, bác thấy, nếu quan hệ giữa các cháu tốt đẹp thì bác cũng không hao tâm tổn trí rồi, cô bé Đường hiểu chuyện như thế, không cần bác nhiều lời.” Ông Bùi liên tục gật gù, nhưng thấy hai người vẫn xa cách như cũ, lại nói thêm: “Nếu Danh Chính dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói thẳng cho bác, bác đảm bảo sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
Đường Nhật Khanh nhếch môi mỉm cười, gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Trước khi đoàn người đến thì phòng ăn đã chuẩn bị xong rồi, Ông Bùi cố ý xuống xe trước, trợ lý dẫn đường vào mà tất nhiên hai người Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh tụt lại phía sau.
Cơ thể Đường Nhật Khanh căng cứng, vẫn không có dấu hiệu muốn làm lành với Bùi Danh Chính, bỗng dưng có ai tóm cánh tay cô kéo lại.
Đường Nhật Khanh bị kéo vào một vòm иgự¢ rộng lớn, cô hít sâu một hơi, vừa ngước mắt đã đối diện với đôi mắt đen nhánh của Bùi Danh Chính: “Đã nói không tức giận nữa, sao vẫn xị mặt?”
Vẫn gương mặt với những đường nét thanh thoát như được điêu khắc, đôi mắt bình thường sắc bén, nghiêm túc đang nhìn cô mang thêm mấy phần dịu dàng và bất đắc dĩ.
Nhưng chính người này, từ đầu tới cuối không thoát khỏi liên quan đến việc đã xảy ra với ba cô.
Trái tim vốn đã mềm xuống của Đường Nhật Khanh lại trở nên cứng rắn, cô chậm rãi kéo tay Bùi Danh Chính ra, ánh mắt, giọng nói lạnh lùng: “Từ trước đến nay, giữa hai chúng ta không chỉ có vấn đề này.”
Câu nói này đủ làm tổn thương người nghe.
Dứt lời, Đường Nhật Khanh sải bước, nhanh chóng đuổi theo ông Bùi phía trước, bóng lưng lạnh lùng vô tình, không hề dao động.
Sắc mặt Bùi Danh Chính bỗng trầm xuống, trong lòng dấy lên dự cảm không lành, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Triệu Đình Phong: “Chuyện liên quan tới việc của Đường Chính Đông gần đây có gì bất thường không?”
Triệu Đình Phong ngáp một cái: “Bất thường? Không có, làm sao thế? Anh đã đặc biệt dặn dò bảo tôi xóa sạch dấu vết và tôi đã làm theo.”
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Triệu Đình Phong, Bùi Danh Chính mới cảm thấy hơi an tâm: “Không sao, tôi chỉ cảm giác, hình như Đường Nhật Khanh đã biết rồi.”
“Làm sao có thể chứ?” Triệu Đình Phong liên tục cam đoan: “Anh yên tâm đi, cái gì nên làm tôi đều làm rồi.”
Bùi Danh Chính cúp điện thoại, nhíu mày, anh cất điện thoại rồi bước nhanh về phía phòng VIP.
Vừa vào phòng VIP, Bùi Danh Chính đã nhìn thấy cảnh Đường Nhật Khanh và ông Bùi đang nói đùa.
Thấy anh đi vào, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Ông Bùi khẽ ho vài tiếng, nói: “Danh Chính, chúng ta vẫn đang đợi con, con gọi món đi.”
Bầu không khí mơ hồ không hòa hợp lắm, trong bữa cơm, Bùi Danh Chính gắp cho Đường Nhật Khanh đầy ắp thức ăn, người bình thường không hay quan sát người lắm mà lại chú ý cẩn thận từng động tác, vẻ mặt của Đường Nhật Khanh.
Ông Bùi cũng nhận ra điều này, dù ông không nói gì, chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng đã sớm nắm chắc.
Đường Nhật Khanh không cự tuyệt sự chủ động gắp thức ăn và quan tâm thỏa đáng của Bùi Danh Chính, nhưng cũng không tỏ vẻ nhiệt tình lắm.
Tóm lại, cô vì nể mặt ông Bùi, nhưng vẫn xây bức tường ngăn cách với Bùi Danh Chính.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Đường Nhật Khanh mỉm cười với ông Bùi, khẽ nói: “Bác trai, thời gian không còn sớm nữa, cháu còn hẹn gặp bạn, cũng sắp đến giờ rồi, có lẽ cháu phải đi trước ạ.”
“Hay là để Danh Chính đưa cháu đi?”
Đường Nhật Khanh lễ phép, khéo léo từ chối: “Không cần ạ, cô ấy ở gần đây, đi mất mấy phút thôi ạ.”
Ông Bùi nghe vậy, không giữ lại nữa, khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, cháu đi đi, bình thường có chuyện gì nhớ liên hệ bác.”
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu, đồng ý tất cả, sau đó cầm túi rời khỏi phòng VIP.
Đợi cô đi rồi, sắc mặt ông Bùi lạnh đi, ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, lạnh giọng hỏi: “Không đuổi theo sao?”
Uống một ngụm rượu vang, Bùi Danh Chính đặt ly rượu xuống, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu mơ hồ, nhưng mấy giây sau, không ngăn được xúc động trong lòng, anh bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng VIP.
Anh đi đến cửa thang máy, đúng lúc cửa thang máy đang từ từ đóng lại, anh không quan tâm, vươn tay ra chặn cửa thang máy.
Đường Nhật Khanh đang mải trầm tư suy nghĩ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cánh tay đàn ông đang thò qua khe hở thang máy, cửa thang máy cũng từ từ mở ra, lộ ra hình dáng Bùi Danh Chính.
Anh hơi cúi đầu, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng chính động tác này, ánh mắt này khiến cả người anh đều tản ra hơi thở mạnh mẽ của đàn ông.
Anh ngước mắt, thẳng thừng quét qua những người khác trong cửa thang máy, những người đó thấy thế, hơi sững sờ, có lẽ bị vẻ mặt của anh hù dọa nên đều không hẹn mà cùng rời khỏi thang máy.
Bỗng chốc, trong thang máy chỉ còn lại hai người họ.
Đường Nhật Khanh hơi sa sầm xuống, hỏi thẳng: “Anh muốn làm gì?”
Dù ngoài mặt cô có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang hoảng loạn.
Bùi Danh Chính chống một tay lên vách tường, cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Vấn đề giữa chúng ta đều có thể giải quyết, Đường Nhật Khanh, cho dù em giận anh vì điều gì, thì anh cũng đã xác định với em rồi.”
Lời lẽ bá đạo không thể phản bác, ánh mắt anh cũng mang theo quyết tâm không dễ lùi bước, không đợi cô hoàn hồn trước lời tỏ tình đột ngột của mình, Bùi Danh Chính đã cúi đầu, nâng cằm cô lên, chuẩn xác phủ lên môi cô.
Răng anh тһô Ьạᴏ gặm cắn tùy ý môi cô, đoạt lấy sự ngọt ngào thuộc về cô, nhưng anh không trầm mê mà buông tay, trước khi cửa thang máy khép lại anh đã cất bước đi ra ngoài.
Đường Nhật Khanh ngơ ngác, đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, cô vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy bờ môi bỏng rát, khắc sâu một cách chân thực.
Cứ ở bên ngoài hứng gió lạnh một lúc lâu, Đường Nhật Khanh mới từ từ tỉnh táo lại một chút.
Cô biết, chưa từng có người đàn ông nào khiến lòng cô dao động điên cuồng như Bùi Danh Chính, nhưng điều đó cũng không thể che giấu những sự thật kia.
Tâm trạng này cứ tiếp diễn đến khi gặp Giang Vãn Vãn.
“Nhật Khanh! Cậu đến rồi! Tớ có một tin tốt nói cho cậu.” Giang Vãn Vãn mặt mày vui vẻ: “Vì cậu, tớ đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày.”
Đường Nhật Khanh hơi kinh ngạc: “Thật sao?”
Giang Vãn Vãn mặt mày hớn hở: “Đương nhiên rồi! Có phải tớ rất trượng nghĩa hay không?”
Quả nhiên niềm vui dễ lây lan, ở cùng Giang Vãn Vãn một lúc, tâm trạng Đường Nhật Khanh bất giác tốt lên rất nhiều, hai cô gái ở bên nhau thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Đi dạo phố, uống ly cà phê, cũng đã sắp đến buổi trưa rồi.
Giang Vãn Vãn nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Nhật Khanh, tớ nói cậu nghe, cuộc đời ấy à, vui vẻ là quan trọng nhất, cậu nghĩ xem ngôi sao nữ mới qua đời vì tai nạn xe mấy ngày trước, mới hai mươi lăm tuổi, vừa xinh đẹp lại có tiền đồ, ai muốn điều đó xảy ra chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc