Chàng CEO Của Tôi - Chương 339

Tác giả: Đinh Thiến

HAY CHÚNG TA CỨ ĐI ĐĂNG KÝ KẾT HÔN
Lồng иgự¢ cô tức nghẹn nhưng không biết nguyên nhân là vì thái độ hờn dỗi của anh hay vì mọi chuyện vẫn chưa nói rõ ràng, chỉ biết hiện cơn tức của Đường Nhật Khanh đã tăng lên gấp bội rồi.
Thím Trương thấy Đường Nhật Khanh đứng đó một lúc lâu không nói gì thì mới lặng lẽ tới bên hỏi han: “Cô Đường, trước khi đi, ông chủ đã đặc biệt dặn dò tôi nhớ bảo cô ăn sáng nhiều một chút, trời lạnh phải giữ ấm cơ thể.”
Không quan tâm những lời thímTrương nói là thật hay giả, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy cơn tức giận trong lòng vẫn chưa thuyên giảm. Nghe thấy tiếng bước chân nơi đầu cầu thang, cô quay lại và thấy mẹ Đường đang chậm rãi đi xuống.
Đường Nhật Khanh thở dài một hơi rồi nói: “Mẹ, mẹ ăn sáng cùng con nhé.”
Sắc mặt mẹ Đường không tốt lắm, hình như bà cũng không muốn nhiều lời nên phẩy tay, nói: “Mẹ không ăn đâu.”
Nói xong, bà cũng chẳng nhìn cô lấy một lần, ngoảnh mặt bỏ đi thẳng.
Thái độ và bóng lưng của bà cho thấy bà đang tức giận.
Đường Nhật Khanh chẳng hiểu gì cả, không hiểu cô và Bùi Danh Chính giận nhau thì hà cớ gì mẹ cô lại không vui cơ chứ, huống hồ, lúc trước bà còn chẳng muốn bọn họ ở bên cạnh nhau cơ mà…
Trong lòng vẫn còn thắc mắc nhưng khi thấy một bàn đồ ăn phong phú, Đường Nhật Khanh rốt cuộc cũng mềm lòng, bởi cô cũng không muốn lãng phí tâm ý của thím Trương khi dậy sớm nấu bữa sáng thịnh soạn như vậy.
Cô nói với thím Trương: “Thím Trương cùng ăn luôn nhé.”
Cùng lúc đó, mẹ Đường vừa bước ra khỏi biệt thự và leo lên chiếc Bentley, trên băng ghế sau rộng rãi có một người đang ngồi.
Phùng Chấn Bang nói: “Anh vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính đi ra ngoài, chắc cậu ta đã nhận ra xe của anh rồi.”
“Mặc kệ cậu ta.” Mẹ Đường cau mày, đáy mắt lóe lên sự khó chịu.
Từ xưa đến nay, bà chưa từng có cảm tình với Bùi Danh Chính, ngay cả khi anh giàu có, giỏi giang đi nữa thì bà cũng chưa từng xem anh là con rể.
Phùng Chấn Bang tò mò: “Chuyện đó sao rồi?”
“Em vẫn chưa nói, bởi nó nói nó muốn suy nghĩ lại về mối quan hệ của nó và Bùi Danh Chính, ban đầu em muốn nhân cơ hội này để nói chuyện của chúng ta nhưng xem ra không được rồi.”
Nghe vậy, Phùng Chấn Bang cau mày nói: “Theo anh, hai chúng ta cứ trực tiếp đi đăng ký kết hôn, đến lúc đó nó có muốn can dự vào cũng chẳng được.”
“Chuyện đó để sau đi.” Mẹ Đường thở dài đổi chủ đề.
Bà chẳng phải người hiền lành gì, ngược lại bà còn làm không ít chuyện vô tình, đáng sợ nhưng nói gì đi nữa thì Đường Nhật Khanh cũng là máu mủ ruột già của bà.
Xe nổ máy, từ từ lăn bánh khỏi biệt thự.
Thím Trương quan sát qua cửa sổ rồi quay lại nói với Đường Nhật Khanh: “Cô Đường, tuy tôi không biết giữa cô và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ấy đối với cô là thật lòng, tôi thấy hết đó, làm việc cho cậu ấy lâu như vậy rồi nhưng tôi chẳng bao giờ thấy cậu ấy đối xử ân cần với ai như vậy cả.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh gờn gợn, cô cụp mắt để giấu đi cảm xúc, tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì, tiếp tục cắm cúi ăn cháo chứ không đáp lại thím Trương tiếng nào.
Cô cũng biết Bùi Danh Chính đối với cô rất tốt, nhưng chung quy cô vẫn có nguyên tắc của mình, nếu lòng tốt được hình thành dựa trên sự giả dối và che giấu thì cô không thể nào chấp nhận được, huống hồ, chuyện này còn dính liếu đến người thân của cô.
Cô giận dỗi như thế này cũng không phải là cách để buộc anh thừa nhận.
Ăn sáng xong, Đường Nhật Khanh về phòng và cứ đi tới đi lui, không cách nào bình tĩnh trở lại, cuối cùng cô cầm điện thoại di động lên, thấy tin nhắn mà Giang Vãn Vãn gởi tới nên cô trả lời luôn.
Chuyện cô bị tạm đình chỉ hiện đã rùm beng khắp công ty rồi nên chỉ sợ mọi người trong công ty đều đã biết.
“Nhật Khanh, tớ vừa mới biết chuyện, định đi thăm cậu thì thấy cậu không còn ở đây nữa, giờ cậu thế nào rồi, tâm trạng đã đỡ hơn chưa?”
Đường Nhật Khanh mỉm cười khi nghe được lời hỏi thăm thẳng thắn và thật thà của cô ấy, sự buồn phiền vốn dĩ vẫn luôn đè nặng trong lòng cô cứ thế tiêu tan.
Nói chuyện với Giang Vãn Vãn chính là như vậy, không cần suy nghĩ nhiều, lại còn vui vẻ, thoải mái.
Suy nghĩ một chút, Đường Nhật Khanh mới nhắn tin trả lời: “Trưa nay mình rảnh, hay chúng ta gặp nhau đi rồi cùng đi ăn cơm, được không?”
Ban đầu cô muốn lập tức đi tìm Trình Hồng, nhưng nghe nói hôm qua Triệu Phiên có đề cập đến chuyện hôm nay bọn họ có việc phải làm nên cô đoán nếu hôm nay cô tìm anh ta nhất định sẽ công cốc.
Chẳng thà chờ một chút.
“Kính coong” Chuông báo điện thoại đã kéo Đường Nhật Khanh quay trở lại với hiện thực cô thấy tin nhắn của Giang Vãn Vãn gửi tới nên nhoẻn miệng cười rồi đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Đến công ty sớm nên Đường Nhật Khanh đi dạo một vòng quanh đó, mãi đến khi còn nửa tiếng nữa là tan làm, cô mới quay lại chờ trước cổng công ty.
Hiện tại cô đã bị đình chỉ, nên nếu bây giờ mà xuất hiện gần công ty sẽ khiến người khác bàn tán xôn xao nên cô chỉ đứng chờ ở cổng chứ không tiến vào.
Thời tiết tháng mười hai, thời tiết se lạnh, Đường Nhật Khanh đứng bên ngoài mới một lát đã cóng đến mức hai tai đỏ ửng, cô đang phân vân có nên tìm quán cà phê gần đó ngồi đợi không thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Khanh!”
Đường Nhật Khanh ngước lên thì thấy ông Bùi đang bước lên cầu thang và đi về phía cô, đi cùng còn có cả thư ký và vệ sĩ, xem ra là vừa mới xuống xe.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc chào: “Bác!”
Ông Bùi bật cười: “Sao đứng ngoài này mà không vào?”
“Cháu… chờ bạn ạ.”
Có vẻ ông Bùi không để ý đến lời cô nên nói: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, hiếm khi bác đến công ty, vậy mà có thể gặp cháu ở đây thế này, bác đến để tìm Danh Chính, vậy đi, nếu cháu không muốn vào thì lên xe chờ bác, lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
Nói xong, ông liền quay sang nói với một người: “Tiểu Triệu, cậu đưa con bé lên xe đợi đi, đứng ngoài này lạnh lắm!”
Đường Nhật Khanh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã bị người ta đưa đến cạnh chiếc xe rồi, không biết phải làm gì nên cô đành nhắm mắt lên xe.
Chuyện đã vậy thì cô có muốn giải thích cũng không kịp nữa, xe cũng đã leo lên rồi thì làm sao cô có thể nói mình sắp đi ăn cơm với bạn được chứ?
Bất đắc dĩ, Đường Nhật Khanh chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Vãn Vãn, cô chưa kịp nhắn tin giải thích xong thì đã thấy ông Bùi bước ra, bên cạnh còn có Bùi Danh Chính đi cùng.
Một già một trẻ, giống nhau cả nét mặt lẫn thần thái khiến người ta không thể rời mắt được.
Đường Nhật Khanh vẫn hơi giận khi nhìn thấy người đàn ông sáng nay còn làm mình làm mẩy trước khi rời khỏi nhà kia, ban đầu cô còn tưởng Bùi Danh Chính sẽ đi xe của anh nhưng không ngờ anh cũng đi theo ông Bùi về phía chiếc xe này.
Hình như Bùi Danh Chính cũng bất ngờ khi mở cửa xe và nhìn thấy người ngồi phía sau là Đường Nhật Khanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau khiến bầu không khí ngượng ngùng.
Ông Bùi ngồi vào ghế trước, nhìn Đường Nhật Khanh qua kính chiếu hậu rồi nói: “Khanh này, bác đã nghe chuyện cháu bị tạm đình chỉ rồi, sợ là cháu khó mà hiểu được cho suy nghĩ của Danh Chính trong chuyện này, nhưng vừa rồi nó đã nói với bác, nó chưa bao giờ có suy nghĩ trách móc cháu, nhưng vì là người làm chủ đại cục nên nó không thể không làm như vậy.
Đường Nhật Khanh thật sự bất ngờ khi Bùi Danh Chính lại nhờ ông Bùi giải thích lần nữa với cô.
Cô thoáng nhìn sắc mặt người đàn ông ngồi cạnh mình, anh trông vẫn bình thường, giống như người mà ông Bùi nói đến không phải anh vậy.
Thấy Đường Nhật Khanh không nói gì, ông Bùi lại nói tiếp: “Khanh, về chuyện này cháu đừng giận nữa, cháu cứ an tâm nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, tuần sau sẽ đi làm lại bình thường.”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi rồi mới nghiêm túc nói: “Bác, cháu không hề giận.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc