LẦN MÒ MANH MỐI
Thím Trương nơm nớp lo sợ, đành ‘vâng’ nhận lệnh, rồi sẵn bà nói vài câu khuyên anh: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ trong chừng cô Đường.”
Cho dù bà có nhấn mạnh cam đoan chắc chắn đi nữa thì Bùi Danh Chính vẫn cảm thấy không yên lòng, anh hoàn toàn không có tâm trí để tập trung làm việc, nhưng giờ công ty đang rất nhiều việc, thêm vào chuyện hợp tác với Hưng Hoằng lại xảy ra vấn đề, những cái này đều cần anh xử lý, nên anh lúc này không thể rời khỏi công ty được.
Tính cách của Đường Nhật Khanh anh không phải không biết, giờ cô vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện ba cô qua đời, lại gặp phải chuyện công ty như vậy, cô có thể làm ra bất cứ chuyện gì trong lúc xúc động.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh vẫn không yên tâm, anh lấy điện thoại gọi cho Triệu Phiên: “Cậu bây giờ lập tức đến biệt thự, canh chừng Đường Nhật Khanh cho tôi, không cho cô ấy ra ngoài.”
Triệu Phiên lập tức trả lời: “Vâng.”
Chưa đến nửa tiếng, Triệu Phiên đã đến nơi.
Đường Nhật Khanh đứng ở phòng ngủ trên lầu hai, sốt ruột chờ đợi, cô đang nghĩ cách gây ra chút động tĩnh để gây chú ý, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cửa lớn của biệt thự.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Phiên từ trên xe bước xuống, trong lòng Đường Nhật Khanh lập tức vui mừng.
Thực tế ra mục đích của cô là muốn Triệu Phiên đến.
Cô đoán đúng, chỉ cần cô nói lời tuyệt tình, chắc chắn Bùi Danh Chính sẽ lo lắng, mà giờ anh đang ở công ty không thể bỏ mặc công việc được, nên nhất định sẽ cho người đến canh chừng cô, và tám chín mươi phần trăm người đó là Triệu Phiên.
Triệu Phiên và Trình Hồng đều là người của Bùi Danh Chính, nên chắc chắn họ có quen biết nhau, nếu cô muốn tìm Trình Hồng thì bắt buộc phải lần mò manh mối từ Triệu Phiên.
Cô trốn ở phía sau rèm cửa, theo dõi thím Trương đi ra mở cổng chính cho Triệu Phiên vào, rồi cô nhắm chừng thời gian hai người họ đi vào phòng khách, sau đó cầm bình hoa trên bàn bên cạnh, đập mạnh xuống sàn.
“Choang” tiếng vỡ thanh thúy vang lên, chắc chắn sẽ kinh động đến người ở dưới lầu.
Đường Nhật Khanh ngồi trên giường bên cạnh bàn, mắt nhìn chăm chăm vào đống đổ vỡ trên sàn, đáy mắt hiện lên vẻ tự giễu.
Không biết từ khi nào, cô trở nên mưu mô tính toán hơn, không còn là cô gái vô tư đơn giản của ngày trước?
Không quá ba phút, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi ngay sau đó tiếng gõ cửa gấp gáp, thím Trương sốt ruột hỏi: “Cô Đường! Cô không sao chứ!”
“Chị Nhật Khanh! Chị sao vậy!” Tiếp đến là tiếng của Triệu Phiên vang lên.
Đường Nhật Khanh từ từ đứng dậy, cô cất bước đến cửa phòng và bình thản mở cửa.
Bên ngoài cửa là những gương mặt kinh ngạc lo lắng, sau khi xác nhận cô không sao, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhật Khanh khẽ nói: “Tôi vừa bất cẩn làm rớt bình hoa, thật ngại quá, làm mọi người giật mình…”
“Không sao, cô Đường, để tôi cho người dọn dẹp chút là được, cô đừng để mình bị thương.”
Nói xong, thím Trương lập tức cho vài người giúp việc cầm theo dụng cụ vào phòng dọn dẹp.
Trong tích tắc, ngoài cửa chỉ còn lại Đường Nhật Khanh và Triệu Phiên.
Đường Nhật Khanh tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Triệu Phiên, cô lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại đến?”
Mặt Triệu Phiên thoáng qua vẻ khác thường, anh ta cười cười rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi sợ một mình chị buồn, nên cho em qua nói chuyện với chị cho đỡ buồn.”
“Vậy sao?” Đường Nhật Khanh cười khẽ: “Vậy tán gẫu với tôi được không?”
Triệu Phiên lập tức nhận lời, hai người đi xuống phòng khách, mở đầu chỉ nói những chuyện nhẹ nhàng và thoải mái, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Triệu Phiên thấy Đường Nhật Khanh không có gì khác thường, lúc này mới từ từ nới lỏng cảnh giác.
Cảm giác thời cơ tốt đã đến, Đường Nhật Khanh uống ngụm nước trái cây rồi nhìn Triệu Phiên, lên tiếng hỏi anh: “Nãy giờ toàn nói chuyện của tôi, hay cậu kể chuyện của cậu đi? Ví dụ như đồng nghiệp ngày thường của cậu, hoặc chuyện thú vị nào đó cũng có thể chia sẻ với tôi mà.”
Triệu Phiên nghe vậy, tỏ ra nghiêm túc nói: “Công việc của em là nghe theo sắp xếp của tổng giám đốc Bùi, do tổng giám đốc Bùi chỉ đạo.”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Vậy có chuyện gì liên quan đến bạn bè hay đồng nghiệp hay không, giống như tôi với Giang Vãn Vãn, ban đầu là đồng nghiệp, nhưng giờ đã là bạn thân rồi.”
Triệu Phiên suy nghĩ lúc rồi nói: “Cũng không hẳn là đồng nghiệp, thì mấy người tụi em nghe theo sắp xếp của tổng giám đốc Bùi, đại khái gần giống với vệ sỹ cá nhân, đối với em mà nói thì bọn họ đều là anh của em, giống như bọn Đại Khưu, anh Hồng, vân vân… đều quan tâm và chỉ dạy em rất nhiều.”
Vừa nghe được hai chữ ‘anh Hồng’, thần kinh của Đường Nhật Khanh căng chặt, cô hít thở sâu và hỏi tiếp: “Vậy bình thường khi không có việc làm thì mọi người làm gì?”
“Thì đại loại như ngồi tán gẫu, rồi chơi bài.” Triệu Phiên có chút ngượng ngùng gãi đầu, rồi cười nói: “Nói chung là cuộc sống của đàn ông độc thân thôi, cũng không có gì đặc biệt.”
Đường Nhật Khanh cũng cười theo, rồi giả vờ lơ đãng hỏi: “Mọi người đều ở chung với nhau sao?”
Triệu Phiên gật đầu mà không chút do dự: “Đúng.”
Trò chuyện một lúc, Đường Nhật Khanh đã thăm dò được địa chỉ chỗ ở của Triệu Phiên, cô thầm ghi nhớ rồi tiếp tục giả vờ như không có gì, ngồi tán gẫu cười nói với Triệu Phiên.
Ăn tối xong, Đường Nhật Khanh trở về phòng, lập tức ghi lại địa chỉ nhà mà cô ghi nhớ trong đầu, bắt đầu tính toán kế hoạch.
Có địa chỉ thì cô có thể tìm được Trình Hồng, cũng có nghĩa là cô có cơ hội để hỏi lý do mà anh ta đi gặp trưởng trại giam ngay ngày ba cô xảy ra chuyện.
Tuy rằng trong lòng cô biết rõ Trình Hồng là người của Bùi Danh Chính, nên sẽ không dễ dàng nói cho cô biết, nhưng cô vẫn muốn thử xem.
Cô ở trong phòng suy nghĩ lúc lâu, không biết qua bao lâu, đến khi bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, một lúc sau, cửa phòng ngủ mở ra.
Bùi Danh Chính bước vào, vẻ mặt có chút mệt mỏi, anh nhìn Đường Nhật Khanh đang co người ngồi trên sô pha không nhúc nhích, nhẹ nhàng hỏi: “Em vẫn còn giận anh sao?”
Anh biết quá rõ tính cứng đầu của cô.
Thấy cô vẫn không phản ứng, Bùi Danh Chính nhíu mày rồi ngồi xuống bên cạnh nói: “Chuyện hôm nay anh không có lựa chọn khác.”
Anh kiên nhẫn tiếp tục giải thích: “Không cần biết là việc đó có phải là em làm hay không, nhưng đã tạo thành tổn thất, anh bắt buộc phải nghĩ cách giải quyết, việc cấp bách trước mắt là phải ổn định nội bộ công ty, cho nên em có hiểu quyết định của anh hay không?”
Anh chưa bao giờ trách cô, không cần biết chuyện bảng báo giá có phải là do cô làm sai hay không, anh đều không quan tâm.
Nhưng anh là lãnh đạo của công ty, có trách nhiệm phải giảng hòa mâu thuẫn, giải quyết vấn đề, chứ không phải như con nít mà đôi co thù hằn và lỗi lầm.
Đường Nhật Khanh cúi đầu, vẫn im lặng không lên tiếng.
Bùi Danh Chính hít thở sâu: “Chuyện này anh sẽ cho người điều tra, nhất định sẽ cho em câu trả lời.”
“Không cần thiết.” Cuối cùng thì Đường Nhật Khanh cũng nhúc nhích, cô từ từ đứng dậy: “Như anh nói, tổn thất cũng đã xảy ra, chuyện làm rõ ai đúng ai sai đã không có ý nghĩa gì nữa.”
Nói xong, cô cất bước đi về phía phòng tắm.
Đúng thật là cách xử lý chuyện bảng báo giá ngày hôm nay của anh khiến cô có chút thất vọng, nhưng cơ bản thì điều làm cô buồn hơn là việc anh che giấu chuyện của ba cô.
Cho đến bây giờ, có vẻ như anh vẫn không có ý định nói cho cô biết.
Khi vừa đi đến cửa phòng tắm, Đường Nhật Khanh đột nhiên cảm nhận được cổ tay mình bị ai đó kéo lại.
Cô quay đầu lại, ánh nhìn của cô chạm thẳng vào căp mắt thâm sâu của anh, bất giác trong lòng dâng lên khủng hoảng.
Không đợi cô mở miệng, Bùi Danh Chính đã trầm giọng hỏi: “Em nhất định phải tỏ thái độ như vậy với anh sao?”