MỘT TRONG NHỮNG NGƯỜI TÌNH NGHI
Từ trong ngục giam ra, trên đường về biệt thự Đường Nhật Khanh đối với chuyện xảy ra vừa rồi không nhắc tới một chữ.
Bùi Danh Chính thấy cô dọc đường trầm mặc chỉ nghĩ là cô đang đắm chìm trong đau khổ khó mà tự kềm chế nên cũng không hỏi nhiều.
Đến biệt thự, Đường Nhật Khanh ôm di vật của ba mình mặt không thay đổi đi về phía cầu thang.
Thím Trương thấy dáng vẻ này của cô đang muốn đi lên trước hỏi thăm thì phát giác được sắc mặt Bùi Danh Chính không đúng, lúc này bước chân mới ngừng lại.
“Cậu chủ, cô Đường cô ấy…” Tận đến khi bóng dáng Đường Nhật Khanh biến mất ở đầu bậc thang rồi thím Trương mới dám mở miệng hỏi thăm.
Bùi Danh Chính lắc đầu, trầm giọng nói: “Thím Trương , chị chuẩn bị chút cháo loãng và đồ ăn nhẹ mang lên đó đi.”
Thấy trạng thái của hai người không đúng lắm nên thím Trương cũng không hỏi nhiều nữa chỉ gật nhẹ đầu, động tác nhanh nhẹn đi vào trong phòng bếp.
Bùi Danh Chính hít sâu một hơi cất bước lên lầu đi về phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra thấy trong phòng mờ tối không thấy rõ bên trong, đèn không mở, màn cửa cũng không kéo ra.
Anh do dự trong chớp mắt sau đó bật đèn áp tường, nhẹ giọng hỏi: “Có cần anh ở cùng với em không?”
Di vật của Đường Chính Đông đặt ở trên bàn cạnh đầu giường, cả người Đường Nhật Khanh co lại thành một đống nho nhỏ trên giường, cơ thể không nhúc nhích.
Bùi Danh Chính cất bước đi về phía cô, vừa tới gần cô lại đột nhiên mở miệng: “Em muốn ở một mình một lát, được không?”
Tuy anh có ý định hỏi thăm thế nhưng giọng nói của cô lại rõ ràng tỏ ra muốn người khác tránh xa ngàn dặm, Bùi Danh Chính dừng bước chân lại, trầm mặc một hồi rốt cục mở miệng nói: “Được.”
Thả nhẹ bước chân đi ra cửa, tắt đèn, để cô một mình trong phòng.
Đối với phản ứng của cô trong lòng anh cũng đã có chuẩn bị, dù sao anh cũng đã từng mất đi người thân nhất, lúc trước mình cũng không tốt hơn bao nhiêu so với cô bây giờ.
Thở dài, Bùi Danh Chính cất bước đi vào phòng làm việc, nặng nề đóng cửa lại.
Đường Nhật Khanh nằm ở trên giường giống như hoàn toàn dừng lại, cô không nhúc nhích chút nào, không biết qua bao lâu cho tới khi không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì xung quanh nữa cô mới chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Bây giờ cô muốn điều tra chuyện này nhưng lại phát hiện ra không có ai có thể để cô xin giúp đỡ, Bùi Danh Chính vốn là người mà cô tin tưởng nhất nhưng bây giờ cũng trở thành một trong số những người tình nghi trong lòng cô.
Dù sao cô cũng từng chứng kiến những thủ đoạn kia của Bùi Danh Chính, anh là người lãnh khốc vô tình như thế nào cô là người rõ ràng nhất, cũng biết đối với anh mà nói thì tất cả những người ngăn cản anh đều sẽ bị anh coi là kẻ địch.
Nếu bởi vì ngày đó lúc Bùi Danh Chính gặp mặt với ba cô, bởi vì ba cô không đồng ý quan hệ của bọn họ cho nên chọc giận đến anh dẫn đến anh muốn dùng một chiêu này để hoàn toàn loại bỏ ba cô, đây cũng không phải là không có khả năng.
Từ chuyện của Phương Vĩnh Thành mới xảy ra trước đó không lâu anh dùng một cục đá hạ ba con chim, ngư ông được lợi lấy được hạng mục đấu thầu công trình cô đã rõ ràng, anh là người cũng sẽ vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Bùi Danh Chính như thế này không chỉ khiến cho trái tim cô nguội lạnh thất vọng còn càng làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Nhưng tất cả suy đoán hôm nay đối với Bùi Danh Chính đều chỉ là hoài nghi, cô cần phải đi điều tra để biết rõ chân tướng.
Nhưng bây giờ, ngay cả một người có thể giúp mình cô cũng không tìm được.
Do dự mãi, trong đầu rốt cục hiện lên một khuôn mặt…Lục Nghiêu.
Anh ta là người hoàn toàn ở ngoài cuộc, lại là đàn anh vẫn luôn nguyện ý giúp đỡ người khác, huống chi anh ta cũng là người có năng lực điều tra chuyện này.
Sau nhiều lần cân nhắc, Lục Nghiêu đều là lựa chọn thích hợp nhất.
Cho dù chuyện xin giúp đỡ này cô cũng rất khó để mở miệng thế nhưng bây giờ đã không còn con đường nào khác nữa rồi, anh ta cũng là một cây rơm rạ cuối cùng để cô có thể đặt hi vọng vào đó.
Bấm điện thoại, tay cầm di động của Đường Nhật Khanh không tự chủ nắm chặt lại.
“Alo, Khanh Khanh.”
Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói của anh ta ôn nhuận êm tai hoàn toàn giống như trước đây, vẫn là anh ta như vậy.
“Đàn anh…” Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài: “Anh có thể giúp em một chuyện được không?”
Lục Nghiêu gần như không có chút do dự nào, mở miệng: “Em nói đi.”
Trong lòng hiện ra một tia ấm áp, tâm tình Đường Nhật Khanh vừa phức tạp lại vừa nặng nề đem chân tướng mọi việc nói đơn giản qua một lần.
Bên kia trầm mặc một hồi, ngay sau đó mở miệng hỏi: “Em muốn anh cho người đi điều tra giúp em?”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới: “Đúng vậy.”
Nghe thấy bên kia lại là một trận trầm mặc, Đường Nhật Khanh không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Đàn anh, không sao đâu, nếu như anh không tiện thì em sẽ tìm người khác.”
“Khanh Khanh.”
Lục Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng gọi tên của cô, giọng nói vô cùng êm dịu: “Anh có thể giúp em, chỉ là anh đang lo lắng nếu như Bùi Danh Chính biết em ở sau lưng điều tra anh ta vậy quan hệ của hai người…”
Câu còn lại, cho dù Lục Nghiêu không nói thì tự Đường Nhật Khanh cũng hiểu rõ.
Cái này liên quan đến chủ đề mẫn cảm nhất giữa hai người yêu nhau… sự tin tưởng.
Trước đây cô và Bùi Danh Chính cũng đã có quá nhiều lần bởi vì chủ đề này mà sinh ra hiểu lầm, mà loại hiểu lầm này nếu diễn ra nhiều lần thì sẽ càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng rồi sẽ thành thất vọng.
Không phải là cô không nghĩ tới, nhưng cô lại càng không thể để ba mình ૮ɦếƭ không rõ ràng được.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, giọng điệu quyết tuyệt: “Em biết, nhưng chuyện này em nhất định phải điều tra.”
Đầu kia Lục Nghiêu do dự trong giây lát sau đó mở miệng đồng ý: “Anh sẽ giúp em đi điều tra, em đợi tin tức của anh là được.”
“Được.”
Lúc đang định cúp máy, đầu kia lại truyền tới giọng nói của anh ta: “Khanh Khanh, nếu như em cần kể ra, cần giải quyết, tin tưởng anh, anh là lựa chọn tốt nhất của em.”
Bỗng nhiên Đường Nhật Khanh cảm thấy trong lòng ấm áp, không hiểu sao mũi lại chua chua, cô không tự chủ nhẹ gật đầu, ngay sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện đối phương cũng không nhìn thấy.
“Được, cám ơn anh, đàn anh.”
Cúp điện thoại xong, trong lòng Đường Nhật Khanh cũng đã dễ chịu hơn một chút, thế nhưng khi lần nữa nghĩ tới ba đã không còn trên đời này nữa thì trong lòng cô vẫn sẽ dâng lên một cỗ vô lực chua xót.
Bận rộn một ngày, khi sắc trời ảm đạm và các ngôi sao đang dần sáng lên, rốt cục cô cũng không chịu nổi nữa, ngủ thật say.
Bùi Danh Chính đứng ngồi không yên trong phòng làm việc, nghĩ tới chỉ có một mình cô trong phòng ngủ anh không còn tâm trí nào để làm việc nữa.
Do dự mãi cuối cùng anh vẫn dạo bước trở lại phòng ngủ, đẩy cửa ra thấy trong phòng tối đen như mực không nhìn rõ cái gì, mở công tắc đèn áp tường lên sau đó chậm rãi đi lên phía trước nhìn thấy cô đang nằm ngủ say sưa ở trên giường.
Thở dài nhẹ nhõm, Bùi Danh Chính cất bước đi đến bên giường, nhìn thấy lúc ngủ nhưng lông mày của cô vẫn nhíu chặt không hiểu sao anh lại đau lòng.
Có lẽ những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đã hoàn toàn vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.
Đầu tiên là được cầu hôn, ngay sau đó lại nhận được tin tức ba mình tử vong, bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi cả ngày.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, lúc chạm vào mặt cô lập tức lông mày của anh nhăn nhăn.
Rất nóng, hoàn toàn đã vượt qua nhiệt độ của người bình thường.
Bùi Danh Chính dùng mu bàn tay thăm dò cái trán của Đường Nhật Khanh sau đó trong lòng càng chắc chắn, cô đã phát sốt rồi!
Anh lập tức đứng dậy đi gọi thím Trương , thím Trương lấy thuốc hạ sốt ra sau đó có chút khẩn trương nói: “Thưa ngài, phải mau cho cô Đường uống thuốc mới được, nếu không cứ sốt cao như thế này chắc chắn đầu óc cũng hỏng mất!”
Bùi Danh Chính nghe vậy lập tức đỡ Đường Nhật Khanh ngồi dậy nhằm đánh thức cô tỉnh dậy, thế nhưng hình như đầu óc của cô đã bị nóng tới mức cháy khét, cho dù có gọi được mở mắt ra thì cũng rất nhanh lại mơ mơ màng màng nhắm lại.
“Đường Nhật Khanh!” Sắc mặt Bùi Danh Chính vô cùng nghiêm trọng, không ngừng ở bên tai cô gọi tên của cô, mở miệng của cô ra đút mấy viên thuốc hạ sốt vào sau đó dùng nước để đẩy thuốc đi xuống dưới.
Thật vất vả mới làm xong mọi chuyện, thím Trương lại lập tức lấy ra một chiếc chăn từ trong ngăn tủ bên cạnh trùm lên trên người Đường Nhật Khanh: “Nhất định phải để cô ấy xuất mồ hôi ra mới được.”
Nói xong, thím Trương lại dùng tay thăm dò vào trong chăn, lúc sờ đến bàn tay lạnh như băng của Đường Nhật Khanh thì kinh hoảng nói: “Cái này không được rồi! Cả ổ chăn này đều lạnh!”
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt lại nhìn thoáng qua cô gái đang ở trong trạng thái nửa hôn mê không chút do dự bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo trên người ra, trầm giọng nói: “Tôi ủ ấm cho cô ấy!”