TẠI SAO PHẢI GIẤU CÔ?
Ngăn đi lời nói đã đến tận miệng, đợi xe dừng hẳn trước cửa nhà giam, Đường Nhật Khanh hít thở một hơi thật sâu, sắc mặt đoan chính nhìn Bùi Danh Chính ở bên cạnh: “Em tự đi là được, anh ở đây chờ em là được rồi.”
Nghe cô nói vậy, Bùi Danh Chính khẽ cau mày, mở miệng xác nhận nhiều lần: “Em thật sự có thể tự đi?”
Đường Nhật Khanh kiên định gật đầu: “Em có thể.”
Đột nhiên mất đi người thân nhất, chuyện này gần như làm cho cô trưởng thành trong chớp mắt, liên quan đến di vật của ba, cô muốn tự mình đi lấy.
Tuy trong lòng do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô, cuối cùng Bùi Danh Chính cũng thở phảo nhẹ nhõm: “Được, anh ngồi trong xe chờ em.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, mở cửa xe đi xuống, gió lạnh thổi qua, tay chân cô hơi cứng ngắc, một chút ấm áp cuối cùng cũng chậm rãi rời khỏi cơ thể.
Hít thở một hơi thật sâu, cô đi về phía cửa, cùng đi vào với cảnh vệ đó.
Hồi ức mà cách đây không lâu cô đến thăm ba chậm rãi chồng lên cảnh tượng trước mắt, Đường Nhật Khanh hít thở sâu, kìm nén sợi dây thần kinh yếu ớt mà nhạy cảm trong lòng, gần như là cắn răng chậm chạp đi về phía trước.
Cảnh vệ dẫn cô rẽ trái rồi rẽ phải, đến một gian phòng nhỏ, để cô đi vào: “Vẫn phải tiến hành theo quy trình, một lúc nữa sẽ có cảnh sát viên phụ trách đến để cô kí một vài thủ tục.”
“Được, cảm ơn.” Đường Nhật Khanh thật thà nói, đáy mắt gần như không có sắc thái gì.
Cảnh vệ xoay người rời đi, trong nhất thời, căn phòng lại rơi vào sự yên tĩnh. Ở nơi này, có vẻ như thời gian cũng trở nên chậm hơn rất nhiều, một giây như một năm. Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm vào kim giây trong chiếc đồng hồ trơ trụi treo trên tường, trong lòng thầm đếm một giây rồi một giây.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc thì ngoài cửa cũng có âm thanh vang lên, một cảnh vệ nữ đẩy cửa đi vào, trong lòng ôm theo mấy quyển sách, giống như dùng để đăng kí.
Cô ta phân chia sách và đơn tài liệu, rồi đưa cho Đường Nhật Khanh một cái 乃út: “Những cái này đều phải điền vào.”
Đường Nhật Khanh thuận theo gật đầu, dựa theo yêu cầu của cô ta mà viết từng điều mục vào, sau khi điền xong tờ đơn, cô ta lại cầm một cuốn sổ đưa tới trước mặt cô: “Điền ngày tháng tới thăm vào, là xong rồi.”
Đường Nhật Khanh không ngẩng đầu, cầm 乃út lên viết, thế nhưng lúc ánh mắt lướt qua nhóm phía trên, động tác đột nhiên dừng lại, chân mày nhẹ nhàng nhíu chặt.
Đây là tờ đơn thăm hỏi cần viết mỗi lúc tới hỏi thăm sức khỏe của ba, cô nhớ lần trước tới cũng điền vào, nhưng ở ghi chép gần nhất, người trước đó đến thăm ba không phải là cô, mà là người khác.
Hai chữ “Trương Phó” ở danh sách người tới thăm, thời gian là ba ngày trước.
Trong lòng căng thẳng, bàn tay cầm 乃út của Đường Nhật Khanh run rẩy, các loại thắc mắc đã không ngừng lên men trong đầu…
Cô theo cấp dưới của Bùi Danh Chính làm việc lâu như vậy, quá rõ ràng rằng với thân phận của anh, nhiều lúc làm việc không thể nào muốn gì được nấy, thế nên nhiều lúc nhiều chuyện, đều lấy danh nghĩa của cấp dưới để làm.
Vì thế, nếu cô đoán không lầm, ba ngày trước, Bùi Danh Chính đã tới đây thăm ba, chỉ là lúc ấy lại ghi tên Trương Phó.
Nhưng đến bây giờ anh vẫn không nói chuyện này với cô, dù là hôm nay ba xảy ra chuyện, chuyện này anh vẫn giấu cô.
Rốt cuộc thì ba ngày trước họ gặp mặt đã nói gì? Có liên quan đến cô hay không? Hay là, chuyện này có liên quan đến Bùi Danh Chính sao?
Các loại thắc mắc lởn vởn trong đầu Đường Nhật Khanh, cô không muốn nghĩ bậy, nhưng ở lúc này, cô không muốn bỏ qua bất kì điểm đáng ngờ nào.
Chuyện sống ૮ɦếƭ, vốn không phải là trò đùa, huống chi hôm nay rời đi là người ba cô yêu thương nhất, chuyện này bảo cô làm sao không suy nghĩ nhiều được đây?
“Có gì không đúng sao?”
Cảnh vệ nữ đối diện đột nhiên mở miệng, lúc này mới kéo Đường Nhật Khanh ra khỏi sự suy nghĩ.
Đường Nhật Khanh lắc đầu: “Không có gì.”
Cô cúi đầu điền ngày tháng và thời gian vào hàng trống trong sổ đăng kí, sau khi làm xong hết những thứ này, cô vừa đặt 乃út xuống, cảnh vệ nữ đã lấy cuốn sổ đăng kí đi, Đường Nhật Khanh nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra, đè lên cuốn sổ.
“Xin lỗi, tôi có chuyện muốn hỏi cô, người đến thăm ba tôi vào ba hôm trước, cô còn có ấn tượng sao?”
“Xin lỗi, không thể trả lời.”
Sắc mặt của cảnh vệ nữ đó lạnh như băng, cũng chỉ muốn hoàn thành việc công theo thông lệ của mình, chuyện còn lại không muốn tham dự chút nào.
Cô ta lấy cuốn sổ ra khỏi tay Đường Nhật Khanh, mặt không cảm giác cất tờ đơn và cuốn sổ đi, lạnh lùng nói: “Cảm ơn đã phối hợp, lát nữa sẽ có người đưa đồ tới, chờ một chút.”
Sau khi nói xong, cô ta đứng dậy, xoay người đi ra khỏi phòng.
Trái tim Đường Nhật Khanh chậm rãi thắt lại, vẫn rất canh cánh trong lòng và nghi ngờ với cái tên Trương Phó trong sổ đăng kí. Đó thật sự không phải là chữ viết của Bùi Danh Chính, hoặc là Trương Phó kí thay, Bùi Danh Chính đến gặp ba, hoặc là Bùi Danh Chính xúi giục Trương Phó tới. Tóm lại, bất kể chân tướng của chuyện này là gì, đều có liên quan đến Bùi Danh Chính.
Những tại sao anh lại giấu cô để lén lút tới gặp ba, hơn nữa chưa từng nhắc đến chuyện này với cô, có chuyện gì mà cô không thể biết đây?
“Cốc cốc.”
Hai tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, một cảnh vệ khác hai tay bưng đồ đi tới.
Liếc nhìn lại, Đường Nhật Khanh cũng biết đó là quần áo của ba, cô bèn vội vàng đứng dậy, hai tay nhận lấy di vật.
Những thứ này là lần đầu tiên cô tới thăm ba đã mang đến một ít bộ đồ để ông có thể thay đổi, bây giờ, vải vóc xám xịt, đã hơi cũ kĩ rồi.
Trên mấy bộ quần áo có một cuốn sổ tay nhỏ, rất mỏng, bên trong kẹp một ngòi 乃út.
Cảm xúc trong lòng tuôn chảy, Đường Nhật Khanh từ từ đặt đồ lên trên bàn, cầm cuốn sổ nhỏ đó lên, tiện tay mở ra một trang, kẹp một bức ảnh màu, chính là một nhà ba người bọn họ.
Đường Nhật Khanh cay mũi, nước mắt không cầm được mà trào ra ngoài, tiện tay lật xem nội dung của cuốn sổ, đều là một ít lời nói ngắn gọn ngổn ngang, ghi chép tâm trạng, hoài niệm, phần lớn là sự nhớ nhung với cô và mẹ.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua mấy hàng chữ, cuối cùng cô cũng không nhịn được, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nhanh chóng lật hết cuốn sổ, lúc thấy trang ghi chép cuối cùng, thần kinh Đường Nhật Khanh đột nhiên căng thẳng.
“Hôm nay Bùi Danh Chính đến tìm tôi, muốn tôi đồng ý chuyện của cậu ta với Khanh, tôi từ chối, thân là một người cha, tôi không muốn con trải qua cuộc sống lay động khó lường. Bùi Danh Chính nhất định là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, Khanh đi theo cậu ta, sẽ không hạnh phúc.”
“Mục đích mà lúc đầu tôi để Khanh theo cậu ta học tập kinh doanh là muốn để con trở nên thành thục, nhưng giờ nhìn lại, đây cũng không phải là một quyết định đúng đắn, cuối cùng tôi và Bùi Danh Chính tan rã trong không vui, tôi biết cậu ta sẽ không buông xuôi, nhưng trong chuyện này tôi cũng sẽ không lùi bước.”
Hai câu rất đơn giản, chữ viết nguệch ngoạc, Đường Nhật Khanh gần như có thể thấy được sự không vui lúc đó của ba, bàn tay cầm cuốn sổ tay chặt hơn, cảm xúc trong lòng ngũ vị tạp trần, khó mà nói rõ.
Số tay ghi chép của ba chấm dứt ở đây, những tờ giấy sau đều bỏ trống.
Nhìn sổ ghi chép của ba, ba ngày trước hai người họ gặp nhau cũng không vui, nhưng chuyện này, vì sao Bùi Danh Chính chưa từng nhắc với cô?