BA QUA ĐỜI
Vội vàng từ trang viên tư nhân chạy tới khu bệnh viện Lĩnh An, Đường Nhật Khanh được dẫn đến trước cửa một phòng bệnh nhỏ bên cạnh phòng cấp cứu.
Bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng nhìn Đường Nhật Khanh, khẽ thở dài một hơi: “Bệnh nhân đột nhiên xuất huyết não, cấp cứu không được, vào nhìn ông ấy một lần cuối đi.”
Nghe vậy, trong đầu Đường Nhật Khanh trống rỗng, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, nhìn bác sĩ sải bước rời đi, cô đột nhiên đưa tay ra, bắt cánh tay bác sĩ lại: “Bác sĩ đừng đi! Ông đang gạt tôi có đúng không! Cơ thể ba tôi tốt vô cùng, làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn được! Ông nhất định có thể cứu ông ấy! Tôi chờ được! Bác sĩ cầu xin ông!”
Cô chưa bao giờ có lúc đánh mất lý trí như vậy, mà vào giờ phút này, cô dùng hết sức lực hét to, trong lúc cuống cuồng cô đều có biểu hiện chột dạ nhất, bất lực nhất.
Gương mặt bác sĩ đầy khó xử, nhìn Đường Nhật Khanh lệ đầy mắt, không thể làm gì khác hơn là cau mày khuyên cô chấp nhận rõ sự thật: “Nén bi thương, xin nhanh chóng gặp mặt một lần cuối, sớm an bài hậu sự đi.”
“Không! Không thể nào! Ba tôi không thể nào cứ như vậy mà đi!”
Sức lực hai tay Đường Nhật Khanh lớn lạ thường, dù bác sĩ nói thế nào, cô cũng không chịu thừa nhận sự thật này.
Bùi Danh Chính từ phía sau ôm cô, kiên nhẫn mở miệng khuyên:
“Khanh Khanh, bình tĩnh được không? Chúng ta vào xem bác trai.”
“Em không muốn! Ba em không ૮ɦếƭ! Các người đều đừng nghĩ tới lừa gạt em!”
Đường Nhật Khanh không ngừng giãy giụa, nhưng rốt cuộc không chống nổi sức lực của đàn ông, vừa khóc vừa nháo, cuối cùng tất cả sức lực đều bị hao tổn không còn chút nào.
Chân cô như nhũn ra, dường như đứng không vững, Bùi Danh Chính từ phía sau nâng người cô, sắc mặt càng tỏa ra âm u lạnh như băng.
Đường Chính Đông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện đột nhiên bỏ mạng này, quả thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ, quan trọng nhất là phải cho Đường Nhật Khanh nhận rõ sự thật.
Anh đưa tay ra, ôm cô thật chặt vào lòng, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đây là chuyện thực sự đã xảy ra, không thể trốn tránh! Chúng ta chạy không khỏi, sớm muộn cũng phải đối mặt.”
Đường Nhật Khanh kiên quyết lắc đầu, nhưng nước mắt đang không ngừng trào ra ngoài: “Trước đó không lâu em mới vừa đi thăm ba, ba rõ ràng vẫn rất tốt…”
Cô chờ mong vô số đêm, mong đợi ba kết thúc chịu hình phạt rồi một nhà đoàn tụ, cho dù mẹ phản bội bọn họ, nhưng cô như cũ vẫn còn có cơ hội khuyên bà trở về, cả nhà ba người bọn họ, sẽ quây quần, nhưng bây giờ, thực tế lại khiến tất cả hy vọng cuối cùng của cô nó tan vỡ, không cho cô cơ hội hy vọng.
Cô quả thực không có cách nào tiếp nhận, cái người đi cùng cô suốt hai mươi mấy năm, hôm nay nói không còn thì không còn, chỉ còn lại một cơ thể không có độ ấm chờ cô đi gặp một lần cuối.
“Chúng ta đi xem ông ấy.” Nhìn người phụ nữ trong иgự¢ bình tĩnh hơn nhiều, Bùi Danh Chính kiên nhẫn khuyên: “Rất nhiều sự thật, chúng ta đều không có cách nào thay đổi.”
Trái tim Đường Nhật Khanh siết chặt, nắm chặt quả đấm, lên tinh thần, từ từ đẩy Bùi Danh Chính ra, bước về hướng cửa phòng bệnh.
Bước chân cô không vững, ngay cả cánh tay xuôi ở bên người cũng khẽ run, cắn môi dưới, lấy dũng khí đi tới cửa phòng bệnh.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa phòng bệnh đó, cô vẫn như cũ ôm một tia hy vọng cuối cùng, nhưng lúc đẩy cửa ra thấy cơ thể nằm ở trên giường tái nhợt gầy yếu, gần như không còn sinh khí, nước mắt Đường Nhật Khanh trong nháy mắt tuôn ra ngoài.
Giờ khắc này, cô đã không thể không thừa nhận, ba cô, thật sự rời đi rồi.
Liều mạng cắn răng ép nước mắt trở lại, Đường Nhật Khanh bình tĩnh lạ thường đi tới mép giường, nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, tâm tư dâng trào.
Bùi Danh Chính đứng ở cửa, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, để lại thời gian sau cùng cho bọn họ.
Sau hơn nửa giờ, Đường Nhật Khanh mang theo cặp mắt sưng đỏ đi ra khỏi phòng bệnh, hướng về phía y tá đã chờ nửa ngày gật đầu tỏ ý, ngay sau đó cặp mắt thẫn thờ hướng về phía trước.
Bùi Danh Chính bước lên trước, còn chưa mở miệng, nghe được cô mở miệng hỏi: “Mẹ em còn chưa tới sao?”
Do dự trong phút chốc, anh nói đúng sự thật: “Vẫn chưa.”
Hơi thở vốn đang mạnh mẽ chống đỡ trong nháy mắt tiêu tan, dưới chân Đường Nhật Khanh mềm nhũn, ngất đi.
Mơ một cơn ác mộng thật dài, trong mơ ba mẹ bên cạnh cô từng người biến mất, đến cuối cùng, ngay cả Bùi Danh Chính vẫn luôn ở trước mặt cô cũng càng đi càng xa. . .
Đường Nhật Khanh hoảng sợ quát to một tiếng, mồ hôi đầy đầu từ trên giường ngồi dậy, không ngừng há miệng thở dốc.
“Khanh !”
Mu bàn tay đột nhiên ấm áp, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy mẹ Đường ngồi ở bên giường bệnh, mặt đầy lo lắng.
“Mẹ…”
Trong khoảnh khắc thấy mẹ Đường đó, tất cả yếu ớt của Đường Nhật Khanh cũng vào giờ khắc này toàn bộ đều tuông ra, cô đưa tay ôm lấy mẹ Đường, không nhịn được gào khóc: “Ba. . . Ba ông ấy…”
Sống ૮ɦếƭ trước sau là từ khó mở miệng nhất, nước mắt Đường Nhật Khanh rơi xuống, nhưng cuối cùng không nói ra nửa câu còn lại.
Mẹ Đường giơ tay lên vỗ vỗ sau lưng Đường Nhật Khanh, mũi cũng chua xót theo: “Sinh tử có số, giàu sang do trời, Khanh, nén bi thương thôi.”
“Mẹ, nhưng ba tại sao đột nhiên…” Đường Nhật Khanh nghẹn ngào, đã cảm thấy chuyện này giống như một cơn ác mộng, khiến người ta nhất thời không chấp nhận nổi.
Mẹ Đường thở dài: “Vừa rồi mẹ hỏi cảnh vệ cùng tới, cậu ta nói là lúc lão Đường ở phòng vệ sinh vô tình trượt té, dẫn đến não ra máu, lúc đưa đến bệnh viện, lượng máu bên trong chảy quá lớn, vào phòng phẫu thuật cũng đã. . . Không được.”
Chóp mũi Đường Nhật Khanh ê ẩm, nhưng lại không nói ra nửa chữ, cô chôn ở đầu vai mẹ, tâm trạng uất ức.
Me Đường vỗ sau lưng cô, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi Khanh , việc đã đến nước này, chúng ta cũng không có cách nào, so với ở chỗ này thương tâm khổ sở, còn không bằng lên tinh thần tổ chức hậu sự cho tốt.”
Trong lúc bất chợt, Đường Nhật Khanh nghĩ tới điều gì đó, cô buông mẹ Đường ra, xuống giường mang giày vào muốn đi ra ngoài.
Đầu óc mẹ Đường mơ hồ: “Khanh , con làm gì vậy?”
“Con muốn đi gặp cảnh vệ đó.” Đường Nhật Khanh mang giày vào, không chút do dự bước ra bên ngoài.
“Khanh !” Mẹ Đường đứng dậy theo, thấy không ngăn được cô, không thể làm gì khác hơn là thở dài, mặc cho cô đi ra ngoài.
Đường Nhật Khanh vừa ra ngoài, thấy Bùi Danh Chính đứng ở ngoài cửa đang gọi điện thoại, hai người đối mặt nhìn nhau, Bùi Danh Chính lập tức trầm giọng nói với đầu điện thoại bên kia: “Làm theo dặn dò của tôi, cứ như vậy.”
Cúp điện thoại, anh cất điện thoại vào, bước về hướng Đường Nhật Khanh: “Cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào không?”
Mặc dù thấy khóe mắt người phụ nữ hồng hồng, trong lòng Bùi Danh Chính cũng đã hiểu rõ, nhưng anh vẫn muốn chính miệng nghe cô nói trạng thái của cô.
So với vừa rồi, Đường Nhật Khanh nghiêm túc bình tĩnh hơn nhiều, cô quyết định mở miệng hỏi: “Cảnh vệ đó ở đâu, em muốn gặp anh ta một lần.”
Bùi Danh Chính do dự trong chốc lát, giơ tay lên kéo tay cô, dẫn cô đi sang một bên: “Anh dẫn em đi.”
Xuyên qua hành lang dài, Đường Nhật Khanh thấy một người đàn ông mặc đồng phục đang đứng ở trên ban công bệnh viện hút thuốc lá, không cần suy nghĩ, khẳng định chính là anh ta.
Buông tay Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi: “Em có một số việc, muốn một mình hỏi anh ta.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính cau mày, gật đầu, xoay người đi ra.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, nhìn cảnh vệ đó, siết chặt quả đấm lấy dũng khí đi lên phía trước: “Tôi là Đường Nhật Khanh, có chút chuyện liên quan tới ba tôi, tôi muốn hỏi anh một chút.”