SỬA THÓI XẤU LÀM KỲ ĐÀ CẢN MŨI
Triệu Phiên vốn biết võ, thấy tay người phụ nữ định đánh xuống, không chút khách sáo túm lấy cánh tay cô ta.
Tay Chương Tú Tú nặng nề đánh vào cánh tay cường tráng của Triệu Phiên, đau đến biến sắc, hùng hùng hổ hổ không chịu bỏ qua.
Một người phụ nữ đột nhiên chạy tới, từ phía sau kéo Chương Tú Tú, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Được rồi Tú Tú, đừng gây sự nữa! Rất nhiều người đang nhìn đấy!”
“Bạch Ngưng, cô buông ra! Cô nói xem sao tôi lại xui xẻo như vậy, ở chỗ nào cũng gặp phải con tiện nhân này!”
Đường Nhật Khanh bị Triệu Phiên ngăn phía sau lưng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo. Cô nắm chặt nắm tay, lửa giận trong lòng dường như không áp chế được.
Cô chưa từng ᴆụng chạm đến Chương Tú Tú, thế nhưng từ đầu đến cuối cô ta không chịu buông tha cô. Mệt cho cô lần này đồng ý với ông cụ Bùi đi khuyên Bùi Duy, kết quả vẫn như trước không hề có ích gì!
“Cô Chương, tôi khuyên cô một câu, thay vì phát rồ với tôi ở chỗ này để hả giận, còn không bằng cô suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để giữ được trái tim người đàn ông của mình đi! Nhưng mà tôi có thể hiểu được hành động của cô. Nếu đổi lại là tôi, có một người chồng cả ngày lẫn đêm chỉ muốn ly hôn với mình, chắc chắn tôi cũng đứng ngồi không yên mà phát rồ lên!”
Ném lại những lời này, Đường Nhật Khanh không chút do dự xoay người, lôi kéo Triệu Phiên, nhìn Giang Vãn Vãn nói: “Triệu Phiên, Vãn Vãn, chúng ta đi, đừng ở lại đây làm người nào đó ngứa mắt!”
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Chương Tú Tú cảm giác như bị người ta quăng một cái tát vào mặt: “Bạch Ngưng! Cô buông ra! Tôi phải dạy dỗ con tiện nhân kia mới được!”
Đi ra khỏi nhà hàng, giọng của Chương Tú Tú rốt cuộc cũng biến mất, Đường Nhật Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng cười từ bên cạnh truyền tới.
Đường Nhật Khanh hơi kinh ngạc nhìn Giang Vãn Vãn, hỏi: “Cười cái gì?”
“Nhật Khanh, vừa rồi cậu thực sự quá ngầu. Cậu không biết đâu, lúc vừa xoay người đi, mặt Chương Tú Tú biến thành màu gan heo!”
Nhìn Giang Vãn Vãn ôm bụng cười to, Đường Nhật Khanh cũng không nhịn được cười theo.
Triệu Phiên ở bên cạnh cũng cười không ngừng: “Đúng vậy, chị Nhật Khanh, vừa rồi chị thực sự rất khí phách!”
Bước trên đường nhỏ bên cạnh nhà hàng, ba người vừa đi vừa cười, nhớ lại phản ứng vừa rồi của Chương Tú Tú, cười không dừng được.
Triệu Phiên từ xa trông thấy đoàn người đang đi tới, lập tức thu lại nụ cười, nhỏ giọng nhắc nhở Đường Nhật Khanh: “Chị Nhật Khanh…”
Đường Nhật Khanh đang chăm chú nghe Giang Vãn Vãn kể lại cảnh tượng lúc đó, căn bản không nghe thấy, cũng hoàn toàn không chú ý tới đám người đang đi tới.
“Nhật Khanh, cô không biết đâu, dáng vẻ vừa rồi của Chương Tú Tú giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!”
“Vậy sao, lúc đó tôi chỉ có tức giận, căn bản không quan sát kỹ nét mặt cô ta!”
“…”
“Chuyện gì mà buồn cười như vậy?”
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới, thân thể Đường Nhật Khanh cứng đờ. Cô vừa quay đầu đã thấy Bùi Danh Chính đứng cách đó không xa, nhất thời ngẩn ra.
Anh….xuất hiện lúc nào? Sao cô lại không hề phát hiện ra?
Đáy mắt Bùi Danh Chính đầy ý cười, bước chân đi đến trước mặt cô, nhíu mày, tiếp tục chờ câu trả lời của cô: “Hả?”
“Không có việc gì.” Đường Nhật Khanh bỗng nhiên phản ứng kịp, vội vã nhìn Giang Vãn Vãn và Triệu Phiên đứng một bên: “Chỉ nói một câu chuyện vui thôi.”
Bắt được vẻ mặt của người phụ nữ, cùng với câu trả lời đó của cô, đương nhiên Bùi Danh Chính không tin.
Anh nhíu mày: “Bọn anh đi dạo hầm rượu xong đến đây tìm mấy người.”
Thấy anh không dây dưa hỏi nữa, Đường Nhật Khanh mới mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu để cho Bùi Danh Chính biết cô vừa giằng co với Chương Tú Tú một trận, chỉ sợ anh sẽ không vui. Cho nên chuyện này tốt hơn là không nói ra.
Đường Nhật Khanh gật đầu, lơ đãng giương mắt, nhìn thấy Sara ở cách đó không xa, nhất thời có chút vui mừng: “Sara, cô cũng đến sao?”
Sara cười đi lên phía trước, bên cạnh còn có một người đẹp ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Hai người nắm tay, mặt mày mang theo ý cười.
“Bùi luôn nói lần này vất vả lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, dẫn tôi theo! Tôi còn dẫn theo bạn gái tôi nữa!”
Nói rồi, cô ấy nhướng mày, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, nở nụ cười ngọt ngào.
Đường Nhật Khanh nhìn bọn họ, cũng cười theo: “Tốt lắm.”
Đoàn người tụ tập một chỗ, bầu không khí sôi nổi lên. Bùi Danh Chính nhân cơ hội ôm hông Đường Nhật Khanh, cúi đầu khẽ nói: “Hai người chúng ta đi dạo riêng một vòng nhé?”
Đường Nhật Khanh nhìn thoáng qua Giang Vãn Vãn bên cạnh, hơi do dự: “Nhưng mà Vãn Vãn…”
Tay Bùi Danh Chính ôm bên hông cô siết chặt, cười kiên quyết nói: “Không có nhưng mà. Anh kêu Triệu Đình Phong đi với cô ấy, em đi cùng anh là được.”
Nói rồi, anh kéo Đường Nhật Khanh đi vào con đường nhỏ bên cạnh.
Thấy hai người đi lẻ, Giang Vãn Vãn ngẩn người, nhìn khắp bốn phía, ngoại trừ Triệu Phiên, hình như cô ta chẳng quen biết ai cả.
Do dự trong chớp mắt, cô ta đang muốn cất bước đuổi theo, đột nhiên cổ căng, mũ bị người phía sau kéo lại.
Vừa quay đầu lại, cô ta thấy khuôn mặt Triệu Đình Phong đang mang theo nụ cười xấu xa: “Người ta hẹn hò với người yêu bé nhỏ, cô đi theo làm gì? Làm bóng đèn à?”
Trong lòng Giang Vãn Vãn hoảng sợ, nói cũng lắp bắp: “Anh…anh buông ra!”
Triệu Đình Phong nhíu mày, vẫn không buông tay: “Không buông! Tật xấu thích làm kỳ đà cản mũi của cô nhất định phải sửa một chút!”
Noi xong, anh ta còn cố ý kéo cái mũ của cô ta một chút.
Giang Vãn Vãn tức giận đến đỏ mặt, nhìn hai người đã đi xa, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Triệu Phiên: “Triệu Phiên, cậu mau giúp tôi một chút!”
Triệu Phiên do dự, nhìn Triệu Đình Phong một chút, còn chưa lên tiếng, Triệu Đình Phong đã hất cằm về phía cậu ta: “Cậu đi theo Sara, có chuyện quan trọng giao cho cậu.”
“Được.” Triệu Phiên gật đầu, nghe lời đi theo bên cạnh Sara.
Đoàn người giống như đã nhận được mệnh lệnh, đều đi sang phía Sara, chỉ còn Giang Vãn Vãn vẫn đang không hiểu gì.
“Mấy người…. rốt cuộc muốn làm gì?” Giang Vãn Vãn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Triệu…Triệu Đình Phong, anh buông tay ra trước!”
“Không buông! Cô đi cùng với tôi!” Triệu Đình Phong kéo mũ cô, đi về phía bên kia: “Lão Bùi đã dặn dò, bảo tôi trông chừng cô, phòng khi cô gây chuyện!”
Bùi Danh Chính biết thần kinh Giang Vãn Vãn thô, nói chuyện thẳng thắn, cho nên không nói chuyện cầu hôn cho cô ta biết, đồng thời còn dặn dò Triệu Đình Phong coi chừng cô ta.
“Tôi…tôi làm sao? Có thể phá hỏng chuyện gì được?” Giang Vãn Vãn không hiểu ra sao, thế nhưng bị Triệu Đình Phong túm áo, đành phải đi theo anh ta.
Bên kia, Bùi Danh Chính kéo Đường Nhật Khanh đang đi, đột nhiên, anh dừng bước chân, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi cãi nhau với Chương Tú Tú sao?”
Nghe anh bất thình lình nói một câu như vậy Đường Nhật Khanh lại càng hoảng sợ: “Làm…làm sao anh biết?”
Lúc cô và Chương Tú Tú cãi nhau xong, đi ra ngoài không bao xa mới ᴆụng phải anh, theo lý mà nói anh không nên biết được nhanh như vậy…
“Đây là trang viên của bạn Triệu Đình Phong, có chuyện gió thổi cỏ lay gì mà anh không biết?” Bùi Danh Chính giơ tay nắm lấy cằm cô, hỏi ngược lại: “Thế nào hả cô nhóc, cánh cứng rồi, bây giờ cũng học được cách lừa gạt người khác rồi hả?”
Bị anh nói như vậy, khuôn mặt Đường Nhật Khanh không khỏi nóng lên. Cô vốn cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần thiết phải nói cho anh biết. Nhưng không ngờ anh đều biết hết rồi.
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như tơ lụa của người phụ nữ, Bùi Danh Chính nhíu mày, nhẹ giọng hỏi lại: “Em nói xem, lần này anh nên phạt em thế nào đây?”