Chàng CEO Của Tôi - Chương 317

Tác giả: Đinh Thiến

GHEN VỚI CẢ PHỤ NỮ?
Nghe anh nói như vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới phản ứng kịp, bản thân đi lòng vòng, cuối cùng vẫn bị lừa vào bẫy của anh.
Nhìn dáng vẻ cuối cùng cũng hiểu của người phụ nữ, Bùi Danh Chính nhếch môi cười cười, nhướng mi nói: “Ngày mai dẫn em đến trang viên tư nhân của một người bạn của Triệu Đình Phong chơi, muốn đi không?”
Trong lòng Đường Nhật Khanh vui vẻ, không chút do dự gật đầu: “Muốn đi.”
Mấy ngày nay cô ở trong biệt thự một mình, không hề đi ra ngoài, cực kỳ buồn chán. Hôm nay có cơ hội đi ra ngoài một chút, đương nhiên là cô đồng ý rồi.
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Đường Nhật Khanh đột nhiên nghĩ đến ngày mai trùng hợp là thứ bảy: “Em có thể đưa Giang Vãn Vãn đi cùng không?”
Đi đến những chỗ như thế, đương nhiên là càng đông người càng vui, huống chi gần đây Giang Vãn Vãn gặp phải gã đàn ông xấu xa, tâm trạng không được tốt. Nếu có thể dẫn cô ta đi cùng, nhất định có thể khiến cô ta vui vẻ một chút.
Bùi Danh Chính nhẹ giọng nói: “Nếu em muốn thì dẫn đi cùng đi. Ngày mai ngoài Triệu Đình Phong ra, Sara và bạn bè của cô ấy cũng đến, nhiều người cũng không sao.”
“Được, vậy em gọi điện cho cô ấy!”
Đường Nhật Khanh hưng phấn uống nốt ngụm canh cuối cùng, vội vã cầm điện thoại di động lên, xoay người đi đến chỗ cửa cầu thang, quay về phòng ngủ gọi điện thoại cho Giang Vãn Vãn.
“A lô, Vãn Vãn, ngày mai có rảnh không? Có muốn đi đến trang viên tư nhân chơi với tôi không?”
Giang Vãn Vãn ở đầu bên kia nghe cô nói thế, miệng đồng ý: “Trang viên tư nhân? Cảm giác chơi rất vui đấy, tôi muốn đi!”
Hai người hẹn xong, hưng phấn hàn huyên vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Đường Nhật Khanh xoay người, từ sân thượng quay về phòng ngủ, lúc này mới phát hiện người đàn ông dáng vẻ tùy ý dựa vào tủ quần áo, đáy mắt chứa đầy ý cười, đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Đường Nhật Khanh bị anh nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, bước lên phía trước, mở miệng hỏi: “Làm sao thế? Không phải anh đã đồng ý với em để Vãn Vãn đi cùng sao?”
“Nhưng bây giờ anh lại rất hối hận.” Bùi Danh Chính ung dung nói, chậm rãi đi đến bên cạnh cô: “Bây giờ anh cảm thấy, em còn muốn dẫn cô ấy đi hơn cả anh.”
Nói xong, anh vươn tay, ôm chặt lấy hông Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh cố nén ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh còn ghen với cả phụ nữ sao?”
Bùi Danh Chính hơi cúi đầu, nghiêm trang nhìn cô: “Ừ.”
Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ cong môi cười, ngay lúc đang không biết nên làm gì cho phải, đột nhiên cằm bị nhẹ nhàng nâng lên, ngay sau đó, trên môi cảm thấy ấm áp, một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống.
Anh thì thào nói, giọng nói trầm khàn mê người: “Cho nên, em phải bồi thường.”
Tay đang siết chặt hông người phụ nữ nhẹ nhàng dùng sức, đẩy cơ thể cô về phía sau, hai người ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, anh xoay người lập tứ chiếm thế chủ động.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, đầu tiên là khuôn mặt Đường Nhật Khanh nóng lên, ngay sau đó toàn bộ cơ thể đều nóng lên.
Đối mặt với thế tấn công không ngừng nghỉ của người đàn ông, hai tay Đường Nhật Khanh chống trước иgự¢ anh, theo bản năng đẩy anh. Đột nhiên, hai tay cô bị anh túm lấy, đặt trên đỉnh đầu.
“Bùi Danh Chính…” Đường Nhật Khanh yếu ớt gọi tên anh, cố gắng kháng cự lần cuối.
Bùi Danh Chính nhíu mày, tình cảm trong đáy mắt khó nén. Anh nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Nếu không…. lần này em chủ động?”
Chống lại đôi mắt thâm thúy kia, trong lòng Đường Nhật Khanh hiểu rõ, cho dù cô có đồng ý yêu cầu này hay không, tối nay cô đều không trốn thoát được…
Bảy giờ sáng hôm sau, Đường Nhật Khanh còn đang trong giấc mộng thì đột nhiên bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô trở mình, kéo chăn trùm đầu ngủ tiếp, nhưng ai biết bên hông lại căng thẳng, bị người ta kéo vào trong lòng.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “”Còn không dậy?”
Mắt Đường Nhật Khanh không mở nổi, nhắm mắt nhích vào trong lòng anh, tiếp tục ngủ.
Khuôn mặt Bùi Danh Chính lộ ra nụ cười cưng chiều: “Không phải em đã hẹn Giang Vãn Vãn gặp mặt lúc tám giờ sao? Thực sự không định dậy hả?”
Nghe được câu này, Đường Nhật Khanh nhất thời tỉnh táo mấy phần. Cô mở choàng mắt, từ trên giường bật dậy.
Cô nhìn lướt qua đồng hồ, động tác lưu loát vội vã xuống giường, đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Bùi Danh Chính bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng đầy ý cười, theo cô đi vào phòng vệ sinh.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh nhanh chóng thu thập xong những thứ cần mang, ăn bữa sáng, hai người cùng nhau đi đến chỗ đã hẹn Giang Vãn Vãn. Sau khi chờ được Giang Vãn Vãn, mấy người họ đi thẳng đến trang viên tư nhân.
Trang viên tư nhân nằm ở phía đông nam Hải Thành, ngay bên cạnh một hồ nước, hoàn cảnh không tệ, tính bảo mật rất cao, bên trong có các loại hình thức giải trí như chèo thuyền bắt cá, trồng hoa hái trái cây, có thể tham gia không ít những hoạt động thú vị.
Tuy rằng thời tiết dần trở lạnh, thế nhưng trong trang viên cũng không thiếu những nơi có thể vui chơi. Đây là một nơi rất đáng tới.
Xe dừng ở khu chỉ định, bọn họ phải ngồi ca-nô, đi qua hồ mới đến nơi.
Hơn hai mươi phút sau, ca-nô đi đến khu đất liền đối diện. Bọn họ còn chưa rời thuyền đã nhìn thấy mấy người đứng trên bờ. Triệu Đình Phong và mấy người đàn ông nữa đứng phía trước, đang chờ bọn họ lên bờ.
Bùi Danh Chính vừa lên bờ, Triệu Đình Phong lên đón: “Lão Bùi, không phải đã nói chín giờ tới sao? Lần này cậu lại đến muộn một tiếng, lúc ăn cơm phải phạt ba ly!”
Anh ta nói xong, không chờ Bùi Danh Chính trả lời, ánh mắt đã rơi trên người Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn phía sau anh.
Triệu Đình Phong nhìn lướt qua Giang Vãn Vãn, đáy mắt hiện lên chút ý cười, như cười như không nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhỏ giọng hỏi: “Lần trước cô nói giới thiệu người đẹp cho tôi, lần này dẫn đến thật hả?”
Giọng của anh ta tuy rằng đã giảm thấp một chút, nhưng Giang Vãn Vãn đứng bên cạnh Đường Nhật Khanh vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Đường Nhật Khanh vội vã nói: “Đừng có nghĩ lung tung, đây là bạn thân của tôi.”
Giang Vãn Vãn quét mắt nhìn Triệu Đình Phong, lẩm bẩm: “Đồ lưu manh.”
Triệu Đình Phong mặc một chiếc sơ mi đen hoa văn xanh lam, vẻ ngoài không tệ, lại có một loại cảm giác ăn chơi trác táng. Giang Vãn Vãn trông thấy anh ta, tự nhiên xếp anh ta vào loại con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp.
Triệu Đình Phong lại nghe rõ những lời Giang Vãn Vãn lẩm bẩm, anh ta bước lên, hỏi: “Ai! Cô nhóc, cô vừa nói gì?”
Giang Vãn Vãn thấy anh ta không phục, nhất thời phấn khích lặp lại những lời vừa nói: “Đồ lưu manh.”
Lần này cô nói rất rõ ràng rành mạch, giọng nói cũng không nhỏ, những người bên cạnh đều nghe được. Đường Nhật Khanh đứng một bên nghe thế cũng không nhịn được bật cười.
Giang Vãn Vãn cực kỳ thẳng tính, có gì nói đó, đương nhiên cũng không kiêng nể Triệu Đình Phong là ai.
“Cô…” Sắc mặt Triệu Đình Phong xanh mét, cũng không nói được gì.
Anh ta quả thực bình thường ba lăng nhăng, thế nhưng chuyện chính sự cũng chưa từng chậm trễ, người khác đều sẽ chừa cho anh ta chút thể diện, chưa từng có người phụ nữ nào dám nói như thế với anh ta.
“Bỏ đi bỏ đi!” Triệu Đình Phong khoát tay áo, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Lão Bùi, người cậu dẫn tới ai cũng không dễ trêu chọc.”
Những người bên cạnh nghe thế đều cười cười, thuận miệng phụ họa trêu đùa mấy câu, bầu không khí nhất thời sôi nổi lên. Bọn họ cùng nhau cười cười nói nói, đi về phía trước.
Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn đi sau cùng, chưa đi được mấy bước, Giang Vãn Vãn đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Nhật Khanh hỏi: “Nhật Khanh, vừa rồi tớ nói thế có phải không hay lắm không?”
“Bây giờ biết sợ rồi sao?” Đường Nhật Khanh cười cười, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, con người anh ta rất tốt, sẽ không ghi thù đâu.”
Nghe vậy, lúc này Giang Vãn Vãn mới yên tâm, lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc Triệu Đình Phong đang đi phía trước quay đầu lại, giả vờ nghiêm túc lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta.
Giang Vãn Vãn không tự chủ giật mình, càng cảm thấy bất an. Sao cô ta lại cảm thấy hôm nay đã chọc phải một người không nên trêu chọc đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc