Chàng CEO Của Tôi - Chương 313

Tác giả: Đinh Thiến

TRAI ĐƠN, GÁI CHIẾC Ở CHUNG MỘT CHỖ
Đường Nhật Khanh cố mở mắt ra chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, cô cố chịu đau, lần mò cuối cùng tìm được bức tường bên cạnh, nhưng mặc cho cô cố thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Cô ngửi được trong phòng có mùi ẩm ướt, mùi rỉ sắt, còn thoang thoảng mùi máu tanh. Cô ngước mắt nhìn một vòng, cuối cùng thấy khe dưới đáy cửa lộ ra chút ánh sáng.
Cô bị người ta nhốt ở đây sao? Không phải người vừa rồi nói dẫn cô đi gặp Bùi Danh Chính à? Sao cô có thể bị đánh ngất xỉu sau đó nhốt vào đây chứ?
Đường Nhật Khanh càng nghĩ càng thấy không đúng, cô cắn chặt môi dưới, cố hết sức muốn ngồi dậy, nhưng ai biết mới vừa nhỏm dậy được một chút thì cơ thể mềm nhũn, lại ngã xuống.
“Chuyện này… Làm thế nào đây!”
Đột nhiên, cô nghĩ đến trong xách tay mang theo bên người có điện thoại, nhưng cô khẽ sờ xung quanh lại không sờ được túi xách tay.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói giống như từ hàng lang bên kia vọng đến, cô nín thở lắng nghe, cố giữ sức lực.
Lúc này, điều duy nhất cô có thể làm chính là lúc nghe phía bên ngoài có tiếng nói thì cầu cứu, bằng không dựa vào tình trạng của cô bây giờ, muốn tự cứu mình chỉ sợ sẽ rất khó khăn, hơn nữa cô căn bản không biết, người lúc trước làm hại cô có thể trở lại hay không.
Giọng nói kia đã gần hơn, Đường Nhật Khanh cố thở khẽ, cách cánh cửa nghe được một người đàn ông đang gọi tên cô…
“Khanh Khanh!”
Tiếng nói này lúc to lúc nhỏ, điều duy nhất có thể xác định chính là không ngừng đến gần, trong lòng Đường Nhật Khanh vui mừng khi nhận ra đó là giọng nói của Lục Nghiêu.
Cô tốn hết sức lực nâng người dậy, chống vào bức tường bên cạnh để đứng lên, sau đó đi dần đến cửa.
Đột nhiên, dưới chân cô mềm nhũn, dựa người vào trên vách tường. Cô hít sâu, dùng tất cả sức lực cố nâng người dậy và lần mò trong bóng đêm để đến chỗ chốt cửa.
Sau khi thử vài cái, quả nhiên cửa bị khóa trái, cô ở bên trong, căn bản không mở ra được.
“Đường Nhật Khanh, em ở đâu?”
Giọng nói càng tới gần hơn, Đường Nhật Khanh vội vàng giơ tay lên đập mạnh vào cửa.
“Đường Nhật Khanh! Khanh Khanh!”
Lục Nghiêu bên ngoài hình như không nghe được, vẫn không ngừng gọi to. Đường Nhật Khanh sốt ruột giơ tay lên gõ càng mạnh hơn: “Em… Em ở đây!”
“Khanh Khanh?”
Lục Nghiêu cuối cùng cũng nghe được tiếng. Sắc mặt anh ta trầm xuống, tầm mắt cuối cùng nhìn về phía cánh cửa nhỏ trong cùng kia. Anh ta bước nhanh tới và vội vàng nói: “Đường Nhật Khanh! Em ở đâu?”
Đường Nhật Khanh giơ tay gõ vào cánh cửa, giọng điệu yếu ớt nói: “Đàn anh Lục…”
Nghe được bên trong cánh cửa truyền đến tiếng trả lời rất khẽ, trong lòng Lục Nghiêu vui mừng, lập tức nắm lấy tay chốt cửa thử mở nhưng không mở ra được, rõ ràng đã bị người khóa lại.
“Khanh Khanh! Em đừng sốt ruột, tránh sang một bên, anh sẽ đá văng cửa ra!”
Đường Nhật Khanh nghe được giọng nói của anh ta, lập tức đáp ứng: “… Được.”
Cô chống tay vào tường và chậm rãi lùi lại phía sau, không biết dưới chân đạp phải cái gì mà suýt nữa ngã xuống. Sau khi tránh sang một bên, cô mới nói: “Được rồi… đàn anh.”
Nghe được giọng nói từ bên trong truyền đến, Lục Nghiêu lùi lại vài bước và nhìn cửa phòng đóng chặt, anh ta hít sâu một hơi rồi giơ chân lên, cố dồn sức vào chân và đạp thẳng vào cánh cửa lớn.
“Rầm” một tiếng vang lên, cánh cửa có chấn động rất nhỏ nhưng vẫn không bị đá văng ra.
Lục Nghiêu nhíu mày, nắm đấm thả bên người vô thức siết chặt. Anh ta hít sâu một hơi và lại giơ chân dùng sức đạp mạnh vào cửa phòng.
“Rầm!”
Cửa bị đá văng ra, lộ ra bên trong hoàn toàn tối tăm.
Lục Nghiêu không để ý được nhiều, lập tức xông vào phòng: “Khanh Khanh?”
Anh ta giơ tay sờ tìm công tắc đèn ở cửa, thấy Đường Nhật Khanh đang nấp ở bên cạnh đống đồ tạp hóa thì trong lòng chợt đau xót.
“Đàn anh…”
Thấy gương mặt quen thuộc, mũi Đường Nhật Khanh cay cay, trong nháy mắt tất cả khủng hoảng và lo lắng đều biến thành uất ức và khó chịu, nước mắt không kìm nén được nữa trào ra.
Lục Nghiêu bước tới, giơ tay ôm người phụ nữ vào trong lòng: “Em theo anh ra ngoài trước đã!”
Chờ đến hành lang bên ngoài, lúc này anh ta mới nhìn thấy sau gáy của Đường Nhật Khanh đen lại vì máu khô: “Em bị thương à?”
Toàn thân Đường Nhật Khanh không có sức, gần như tất cả trọng lượng của cơ thể đều đè lên trên cánh tay của Lục Nghiêu. Cô hít sâu và yếu ớt mở miệng: “Em bị một người phục vụ dẫn tới đây, còn chưa hiểu gì đã bị đánh cho hôn mê… Em mới tỉnh lại không lâu…”
Lục Nghiêu nửa kéo nửa đỡ Đường Nhật Khanh, chậm rãi đi về phía trước: “Cần phải xử lý vết thương. Anh dẫn em ra ngoài trước.”
“Được…”
“Chuyện này tuyệt đối là tổn thương có ác ý, nếu em có thể nhớ được mặt của người kia, nói không chừng chúng ta còn có thể bắt được anh ta. Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là xử lý vết thương. Nếu em đau đầu thấy choáng váng thì cứ dựa vào trên người anh.”
Đường Nhật Khanh nghe Lục Nghiêu nói vậy thì trong lòng ấm áp, cho dù đầu óc nặng nề nhưng cô vẫn không dựa đầu vào trên người Lục Nghiêu.
Khi bọn họ đi tới cầu thang thông lên boong thuyền, Lục Nghiêu đột nhiên khẽ nhíu mày và dừng lại: “Phía trên có rất nhiều người, chúng ta tạm thời không thể đi lên. Ở đó có vài phóng viên, nếu bọn họ chụp được cảnh em như vậy thì nhất định sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với em.”
Đầu óc Đường Nhật Khanh choáng váng, nghe anh ta nói cũng là vào tai trái ra tai phải.
Lục Nghiêu vội vàng móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt của mình: “Tiểu Lâm, bây giờ tôi đầu cầu thang bên phải boong thuyền đi thông xuống khoang tầng dưới. Anh tìm người phục vụ hỏi hộp cứu thương rồi lập tức chạy tới đây!”
Anh ta cúp máy, tiện tay thử đẩy cửa phòng ở gần đó, không ngờ lại đẩy ra được.
Bên trong là một ca bin tiêu chuẩn không lớn, có đặt một cái giường, có một ban công nhỏ.
Lục Nghiêu thấy gương mặt Đường Nhật Khanh tái nhợt, gần như đứng không vững, anh ta cũng không để ý được nhiều, đỡ cô đi thẳng vào, để cô nằm ở trên giường: “Chờ một lát, kiên trì một lát nữa thôi.”
Đường Nhật Khanh cố lấy tinh thần, đáp ứng, nhưng hai mí mắt lại không ngừng va vào nhau.
Cùng lúc đó, Bùi Danh Chính tìm trong đại sảnh một lượt cũng không thấy được bóng dáng của Đường Nhật Khanh. Anh gọi điện thoại cho cô mấy lần cũng không có ai nghe máy, trong lúc nhất thời lại có chút nóng nảy.
Bùi Danh Chính đi qua đại sảnh tới trên boong thuyền, vẫn không thấy bóng dáng kia, trong lòng anh vô thức cảm thấy bất an.
Đột nhiên, bên cạnh có một người đàn ông trung tuổi tới gần, cười lấy lòng nói: “Tổng giám đốc Bùi, vừa rồi tôi đã muốn nói chuyện với ngài, gần đây công ty chúng tôi có một dự án mới…”
“Thật ngại quá, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp anh được.”
Ánh mắt Bùi Danh Chính căn bản không dừng lại lâu trên thân người này, bước theo lan can rời đi, đột nhiên anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Giang Vãn Vãn? Không phải cô ấy nên ở cùng với Đường Nhật Khanh sao?
Trong lòng Bùi Danh Chính căng thẳng, lập tức đi tới hỏi: “Giang Vãn Vãn, Đường Nhật Khanh đâu?”
Giang Vãn Vãn mới đi tìm một vòng, lúc về mới phát hiện đã tìm được Đường Nhật Khanh nhưng bị thương, tình trạng rất không tốt. Mà trợ lý của Lục Nghiêu mãi chưa tới, cô ta chạy đi tìm hòm thuốc, không ngờ vừa cầu thang đã bắt gặp Bùi Danh Chính.
“Cô ấy…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, trong lòng Giang Vãn Vãn căng thẳng, không biết nên nói như thế nào, chỉ giơ tay ra ngập ngừng chỉ về phía cầu thang.
Chân mày Bùi Danh Chính lại nhíu chặt, sắc mặt trầm xuống và bước nhanh xuống cầu thang. Anh mới đi được mấy bước, lại thấy một cửa phòng khép hờ.
“Nhịn một chút thôi, Khanh Khanh, kiên trì một chút đi.”
Trong phòng truyền đến giọng nói của Lục Nghiêu, cơn giận trong lòng Bùi Danh Chính lập tức xông thẳng tới đầu.
Anh hoàn toàn không do dự tiến tới và chợt đẩy cửa phòng ra, thấy Đường Nhật Khanh nằm ở trên giường còn Lục Nghiêu ngồi ở bên cạnh, lập tức hoàn toàn không còn lý trí nữa: “Các người… Đang làm gì!”
Bọn họ trai đơn, gái chiếc ở trong trong phòng, làm cho anh hiểu nhầm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc