THÊM MESSENGER SẼ THẢ CÁC CÔ ĐI!
“Cái gì?” Nghe thấy tin tức này, Dương Thu Dung giật nảy mình: “Xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp tại sao lại muốn ly hôn?”
Chương Tú Tú khóc nức nở nói: “Không phải mẹ bảo con giúp đỡ Bùi Duy giải quyết chuyện công việc sao? Con phí hết sức lực giúp anh ấy đả thông quan hệ, kết quả anh ấy còn trách con! Muốn ly hôn với con!”
“Thằng ranh này! Sao lại không biết tốt xấu như vậy!” Dương Thu Dung mắng một tiếng, ngay sau đó lại an ủi Chương Tú Tú: “Được rồi Tú Tú, con đừng khóc, khóc thế này khiến cho người càng buồn bực, mẹ gọi điện thoại hỏi nó tình hình một chút, có lẽ chỉ là nó nhất thời nói nhảm thôi.”
Nghe thấy Dương Thu Dung nói như vậy, Chương Tú Tú chợt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dáp: “Dạ… mẹ, vậy nhờ mẹ rồi.”
“Ừ, để mẹ gọi điện thoại cho nó.”
Dương Thu Dung cúp điện thoại, không gọi điện cho Bùi Duy luôn, ngược lại im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Bà ta cũng coi như hài lòng đối với người con dâu này, dù sao cô ta cũng khá là nghe lời, dễ dàng khống chế, còn thỉnh thoảng mua quà cáp châu báu tặng bà ta, nếu như Bùi Duy ly hôn thật, tìm một người con dâu giống như Đường Nhật Khanh kia, chỉ sợ những ngày làm mẹ chồng của bà ta sẽ không thoải mái như vậy nữa.
Suy nghĩ trước sau một lần, cân nhắc rõ ràng lợi và hại trong đó, lúc này Dương Thu Dung mới cầm điện thoại lên gọi cho Bùi Duy.
Điện thoại vang hồi lâu mà không có ai nghe, Dương Thu Dung không cam lòng, cúp máy rồi lại gọi điện thoại đến, sau vài tiếng kêu, cuối cùng bên kia cũng có người nghe: “Mẹ, sao vậy?”
Giọng nói của Bùi Duy rất lạnh nhạt, không mang theo chút tình cảm nào, đáy lòng Dương Thu Dung hô lên không ổn, cẩn thận cất lời: “Bùi Duy à, mẹ nghe nói con muốn ly hôn với Tú Tú?”
Bên kia im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng: “Ừm.”
“Ôi các con mấy người trẻ tuổi này, sao có thể coi hôn nhân là trò đùa thế chứ, các con mới kết hôn bao lâu đâu, giờ đã muốn ly hôn, đây chẳng phải khiến cho người ta chê cười sao?”
“Mẹ, chuyện của con tự con hiểu rõ, lần này con nhất định phải ly hôn, con không muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa, việc này mẹ đừng quan tâm, con có chừng mực.”
Nghe thấy giọng điệu cương quyết của Bùi Duy, Dương Thu Dung âm thầm thở dài, nhất thời không có cách nào.
“Mẹ, không có chuyện gì con cúp máy trước, có việc bận.”
Bỏ lại câu này, Bùi Duy dứt khoát cúp điện thoại, Dương Thu Dung còn chưa hoàn hồn, bên kia đã cúp máy rồi.
“Thằng bé này!”
Bà ta vứt điện thoại di động lên mặt bàn, tức giận không nói lên lời.
Một lát sau, đột nhiên bà ta ra quyết định, tuyệt đối không thể để cho Bùi Duy và Chương Tú Tú ly hôn, bây giờ bà ta cũng không có sức lực biểu diễn tiết mục con dâu mới về nhà chồng!
Bà ta lại cầm điện thoại gọi cho Chương Tú Tú.
Điện thoại vừa thông, bên kia lập tức bắt máy: “Mẹ, sao rồi?”
“Thái độ của nó rất kiên quyết.” Dương Thu Dung hít sâu một hơn: “Nhưng đừng lo lắng, mẹ còn có cách.”
…
Sau khi tan làm, Đường Nhật Khanh dọn dẹp đồ vật, đi ăn lẩu với Giang Vãn Vãn.
Cả buổi tối, Giang Vãn Vãn biến căm tức thành đồ ăn, vung tay gọi một bàn đồ ăn.
Đồ ăn vừa mới được đưa lên một nửa, Đường Nhật Khanh đã trợn mắt há hốc mồm nhìn hai chồng đồ ăn chất đầy, không nhịn được hỏi: “Vãn Vãn, cậu ăn được hết không?”
Giang Vãn Vãn vừa nhúng thịt dê vừa chắc chắn gật đầu: “Yên tâm, hôm nay tớ muốn ăn một bữa thật no!”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia của cô ta, Đường Nhật Khanh cố nén không cười ra tiếng, đành phải tùy cô ta, cũng cầm đũa nhúng.
Cuối cùng, mới ăn được một nửa Đường Nhật Khanh đã no lắm rồi, mà Giang Vãn Vãn ngồi ở đối diện đã uống mấy chai bia, gương mặt hồng hồng, không biết là do uống bia hay là do bị hơi nóng hun.
“Nhật Khanh, tớ đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không tùy tiện động lòng nữa! Bà đây… sẽ không yêu ai!”
Giọng điệu Giang Vãn Vãn rất kiên quyết, Đường Nhật Khanh thì ngồi đối diện nhìn cô ta mỉm cười: “Vẫn may là lần này phát hiện ra sớm, nếu không đợi cậu bị kẻ bạc tình kia chiếm tiện nghi, vậy sẽ thua thiệt nhiều rồi.”
“Đúng! Vì vậy mới nói, yêu đương nhất định phải cẩn thận!” Giang Vãn Vãn thật thà nói, đột nhiên cô ta nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh hỏi: “Nhật Khanh, cậu yêu đương với tổng giám đốc Bùi cũng phải thật cẩn thận! Nhất định không được vì anh ta đẹp trai mà rối loạn tâm trí đâu đấy! Biết không?”
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang trịnh trọng của cô ta, Đường Nhật Khanh cười gật đầu, mặc kệ cô ta nói cái gì, cô đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Hai người ăn lẩu hết nguyên hai tiếng, tán gẫu hồi lâu, nhìn thấy đã hơn chín giờ, Đường Nhật Khanh mới đứng dậy tính tiền, lôi Giang Vãn Vãn đã uống say chếnh choáng ra khỏi quán lẩu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lập tức khiến Giang Vãn Vãn tỉnh táo hơn một chút, cô ta nhìn Đường Nhật Khanh, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Đường Nhật Khanh khẽ nói: “Tớ gọi một chiếc xe đưa cậu về rồi tớ lại trở về.”
Giang Vãn Vãn chần chừ gật đầu, được Đường Nhật Khanh dìu ra đến ven đường đón xe.
Buổi tối thời tiết lạnh hơn, đã bắt đầu vào đông, hơn chín giờ, người đi đường trên lối đi bộ còn rất ít, ngay cả bắt taxi cũng khó.
Giang Vãn Vãn uống rượu, đột nhiên đi từ trong quán ra, cô ta bị gió thổi lạnh không ngừng rụt cổ, Đường Nhật Khanh đưa tay cài nút áo trên cần cổ giúp cô.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng huýt sáo chói tai, Đường Nhật Khanh vô ý thức nhìn về phía phát ra tiếng kêu, thấy ba thằng cha dáng vẻ lưu manh nhuộm tóc khác nhau đi về phía mình.
Mỗi một biểu cảm của bọn họ đều toát ra vẻ lưu manh, trong đôi mắt mang theo đùa cợt, ánh mắt không hề cố kỵ mà quét trên người các cô.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, kéo Giang Vãn Vãn đi về phía khác.
Nào ngờ ba tên côn đồ kia lại bước về phía các cô nhanh hơn, còn khẽ cất lời cười hỏi: “Em gái, chạy gì thế? Thêm messenger thôi mà!”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, không trả lời, chỉ kéo Giang Vãn Vãn bước nhanh hơn.
Lúc này đã không còn nhiều người đi đường, nếu khiến ba người kia tức giận, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện thật.
Đột nhiên, cánh tay Đường Nhật Khanh bị siết chặt, đột nhiên người bên cạnh không đi nữa, còn chưa kịp quay đầu, bên tai đã truyền đến tiếng của Giang Vãn Vãn: “Thêm cái rắm!”
“Ôi! Em gái này! Em mắng ai đấy!”
Ba chàng trai này nghe thấy tiếng, vội vàng tiến lên vây quanh các cô.
“Tôi chính là đang mắng anh đấy! Lưu manh!”
Rõ ràng Giang Vãn Vãn đã uống say, hoàn toàn không hiểu được mình đang yếu thế, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Đường Nhật Khanh vội vàng giật cánh tay cô ta, ánh mắt ra hiệu cô cô ta không nói nữa, ngược lại nhìn về phía mấy tên côn đồ kia lạnh giọng nói: “Xin lỗi, bạn tôi uống say rồi, các anh đừng coi là thật.”
Nói xong, cô kéo Giang Vãn Vãn đi sang bên cạnh.
“Ôi!’ Một tên côn đồ trong đó bước lên ngăn cản đường đi của các cô: “Ai cho các em đi! Xin lỗi bọn anh mau!”
Đường Nhật Khanh không nhịn được siết chặt tay, nhìn dáng vẻ hung hăng của tên côn đồ, trầm giọng nói: “Xin lỗi, mời các anh tránh ra.”
“Khà khà!” Mấy tên con đồ không hẹn mà nhìn nhau cười, lại vẫn không có ý định tránh ra.
“Em gái xinh đẹp ơi, em thật dịu dàng, anh thích, chỉ cần thêm messenger anh sẽ thả các em đi.”
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, giận giữ trong иgự¢ đã không ép nổi rồi.
Không ngờ mấy tên này lại được một tấc lại muốn tiến một tấc như thế, nói không chừng cho dù cô cho messenger, bọn họ cũng không thả các cô đi.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh âm trầm thêm mấy phần, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm vào bọn họ, lạnh lùng nói: “Tránh ra! Nếu không tôi lập tức báo cảnh sát!”