Chàng CEO Của Tôi - Chương 300

Tác giả: Đinh Thiến

CÓ NHỮNG LỜI KHÔNG NÊN NÓI BỪA
Triệu Đình Phong nhíu mày, có vẻ không muốn nói, nhưng nhìn mặt Bùi Danh Chính đầy nghiêm túc, anh ta dừng một chút, mở miệng nói: “Nói người nhà họ Đường đều không ra gì, còn nói Đường Nhật Khanh tự mình ở ngoài có đàn ông, còn muốn quản mẹ mình. . .”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm, tiếng “rắc rắc” vang lên.
Triệu Đình Phong ngừng nói, không dám tiếp tục nói nữa, anh ta hít sâu, khuyên nhủ: “Lão Bùi, nếu không thì tôi vào tìm ông ta nói chuyện nhé?”
Bùi Danh Chính lạnh lùng nói, “Không cần, tôi đi tìm ông ta, ông ta ở đâu?”
Nghe được Bùi Danh Chính nói như vậy, sắc mặt Triệu Đình Phong trắng nhợt: “Vẫn còn ở trong phòng bao uống rượu. Thôi hay cứ để tôi đi đi, cậu ở đây chăm sóc Đường Nhật Khanh.”
“Cậu không cần lo lắng, chuyện này tôi tự có giới hạn.” Bùi Danh Chính dừng một chút, giao việc: “Giúp tôi coi chừng cô ấy, không để cho cô ấy chạy loạn.”
Nói xong câu này lời, Bùi Danh Chính đi thẳng vào phòng bao bên cạnh.
Vừa đẩy cửa ra, căn phòng đang cười ầm lên uống rượu đều ngừng lại, dồn dập quay đầu nhìn vào cửa ra vào.
Phùng Chấn Bang ngồi ở chính giữa thấy rõ người tới là Bùi Danh Chính, nụ cười trên mặt cứng đờ, ngay sau đó lại cười với anh một tiếng: “Tổng giám đốc Bùi muốn uống cùng nhau một ly không?”
Bùi Danh Chính nhếch môi, lạnh lùng nói: “Ông Phùng, tôi muốn nói với ông vài lời, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút?”
“Có gì mà không nói thẳng mặt được thế.” Phùng Chấn Bang khoát tay, nhìn mọi người cười một tiếng: “Ở đây đều là bạn tốt của tôi, cậu không cần ngại , muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”
Sắc mặt lạnh đi mấy phần, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Phùng Chấn Bang, môi nhếch lên: “Được, nếu ông muốn nói thẳng mặt, vậy tôi cũng không ngại gì, tôi nghe nói tháng Năm năm nay đơn hàng xuất khẩu than nhà họ Phùng dính đến một mạng người, nghe nói là bởi vì. . .”
Còn không chờ Bùi Danh Chính nói hết lời, sắc mặt Phùng Chấn Bang trở nên trắng bệch, ông ta thông suốt đứng dậy cắt đứt lời Bùi Danh Chính: “Chờ một chút!”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng bao đều dồn vào Phùng Chấn Bang, trong ánh mắt mang theo sự nghi ngờ và tò mò.
Phùng Chấn Bang trán đổ mồ hôi, không để ý ánh mắt người ngoài, nhanh chóng ra người: “Tôi đi ra ngoài. . . Chúng ta nói riêng!”
Cửa phòng bao đóng “Ầm” một tiếng, Phùng Chấn Bang ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính, đáy mắt mang theo sự che đậy sợ sệt.
Ông ta tiến lên nửa bước, hạ thấp giọng chất vấn: “Cậu muốn làm gì?”
Bùi Danh Chính không sợ chút nào, mà từ từ tiến lên nửa bước, ép ông ta từng chút: “Ông Phùng, có những lời không nên nói bừa, ông biết chưa?”
Phùng Chấn Bang dám ở sau lưng nói ra chuyện nhà họ Đường và Đường Nhật Khanh, cho nên anh cũng có thể khiến những chuyện anh biết về ông ta lộ ra.
Bùi Danh Chính tiếp tục bước lên trước, cứng rắn ép Phùng Chấn Bang lui về phía sau, ép ông ta vào bức tường không có đường lui, Bùi Danh Chính mới nhíu mày mở miệng nói: “Nhà họ Đường, Đường Nhật Khanh đều không phải đối tượng để ông bàn tán, ông nhất định phải nhớ, có những lời không nên nói bừa, nếu không tôi cũng không biết tôi có thể nói ra những gì, biết chưa?”
Giống như bị khí lạnh trên người anh chế ngự, Phùng Chấn Bang chần chờ hồi lâu không nói nổi một chữ.
“Nghe chưa? Chuyện giữa ông và mẹ Đường tôi không nhúng tay vào, nhưng đừng để tôi nghe được ông nói với người ngoài điều gì về Đường Nhật Khanh, nếu không, ông tự biết hậu quả.”
Bỏ lại những lời này, Bùi Danh Chính nhìn sâu Phùng Chấn Bang, xoay người đi, bỏ lại Phùng Chấn Bang sợ đến mức thở hổn hển.
Đẩy ra cửa phòng bao, Bùi Danh Chính đi vào, thấy Đường Nhật Khanh đang dựa vào ở trên ghế sofa, có vẻ đang ngủ, mà Triệu Đình Phong đứng ở bên cạnh mặt đang bối rối không biết làm gì.
Bùi Danh Chính nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Triệu Đình Phong nhún vai, không biết làm sao, hất càm lên ý nói anh nhìn bình rượu trên bàn: “Mới vừa rồi cô ấy cứ uống rượu mãi, tôi không khuyên được.”
Thấy trên bàn chỉ còn lại gần một nửa chai rượu vang đỏ, chân mày Bùi Danh Chính đè sâu hơn, anh bước nhanh về phía trước, đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Đường Nhật Khanh, cẩn thận kéo cô vào trong иgự¢, nhẹ giọng kêu: “Đường Nhật Khanh.”
Đường Nhật Khanh nhắm mắt lại nhích lại gần иgự¢ anh, tìm tư thế thích hợp để dựa vào, không nhúc nhích.
Đúng là phụ nữ khi uống say, gò má đỏ bừng, cả người trên dưới đều mềm nhũn, lộ ra mùi vang đỏ ngọt ngào.
Trong toàn bộ trách cứ trong lòng giờ đều tiêu tán, Bùi Danh Chính khẽ thở dài một hơi, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thường Hiện, để ông chờ ở cửa, ngay sau đó nhìn về phía Triệu Đình Phong, thấp giọng nói: “Cô uống say, tôi đưa cô ấy về.”
Triệu Đình Phong nghe vậy, vội vàng gật đầu, đi tới mở cửa phòng ra, nhẹ giọng nói: “Có gì cần tôi giúp cứ nói với tôi.”
Nghe được anh ta nói như vậy, Bùi Danh Chính cố nén cảm giác tức giận của mình xuống. Anh chỉ nhờ anh ta trông coi cô ấy một lúc, anh vừa rời đi thì Đường Nhật Khanh đã uống say.
Lười nói những thứ khác, Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh, đi thẳng ra ngoài.
Xuống thang máy, đi qua phòng khách, lại xuống mấy bậc thang ở cửa, dọc theo đường đi không tránh được bị lắc lư, Đường Nhật Khanh đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ mở mắt, phát hiện mình đang nằm ở trong иgự¢ Bùi Danh Chính: “Chúng ta. . . Đi đâu?”
Nghe tiếng, Bùi Danh Chính cúi đầu xuống, nhìn người trong иgự¢, nhẹ giọng nói: “Anh đưa em về nhà, em ngủ tiếp đi.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh an tâm, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Khi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh trở mình, thấy nửa giường bên cạnh đã trống trơn, lập tức tỉnh táo hơn, không để ý thái dương đang đau phập phồng, ngồi dậy.
Đã là mười giờ hơn!
Hôm nay cô còn phải đi làm, sao lại ngủ!
Đường Nhật Khanh luống cuống tay chân xuống giường, vừa mới mang dép, cửa phòng ngủ đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Đường Nhật Khanh đi tới, mở cửa ra, đã thấy thím Trương ở ngoài.
“Cô Đường, cô tỉnh rồi?” Thím Trương đưa tới một ly nước ấm: “Uống nước đi.”
Đường Nhật Khanh nhận lấy, ừng ực ừng ực uống hơn nửa ly, rốt cuộc cảm thấy miệng đã đỡ khô hơn trước, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Thím Trương, Bùi Danh Chính đã đi rồi sao?”
Hôm nay không chỉ là ngày đi làm, hơn nữa còn là ngày công bố kết quả cạnh tranh, lúc này chắc hẳn anh đã ở công ty.
Thím Trương cười nói: “Cậu chủ đã đi từ sớm rồi, dặn dò tôi để ý cô, để cô nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nay không đi làm cũng được.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, ngay sau đó xoay người đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt, thay quần áo sạch, đi xuống tầng ăn sáng.
Mới vừa ăn được một nửa, đột nhiên điện thoại trên bàn kêu Ting ting và tiếng, Đường Nhật Khanh thuận tay cầm lên, thấy tin nhắn tin tức Bùi Danh Chính gửi.
“Có kết quả rồi.”
Lúc thấy bốn chữ này, Đường Nhật Khanh cả người căng thẳng, hồi hộp hơn.
Có kết quả rồi, bọn họ sẽ trúng thầu sao? Trong lòng đầy nghi vấn, Đường Nhật Khanh ngay lập tức gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính.
Chưa tút tút được mấy tiếng, điện thoại có người nghe nghe, đầu kia truyền tới giọng nam có vẻ mừng rỡ: “Nhật Khanh, chúng ta trúng thầu rồi!”
иgự¢ Chương Tú Tú phải chịu một phát đạp, nằm rạp trên mặt đất gần như không đứng dậy nổi, khi cô ta giương mắt nhìn lên, Bùi Duy đã đi đến bậc thang, cuối cùng, cô ta không nhịn được nằm trên mặt đất khóc rống lên.
Người giúp việc bên cạnh cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, đều do dự không dám bước lên trước.
Chương Tú Tú gục trên mặt đất khóc một lúc lâu, cuối cùng như nghĩ đến điều gì, cô ta giơ tay lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía người giúp việc, lạnh giọng nói: “Lấy điện thoại đến cho tôi!”
Người giúp việc lập tức làm theo, vội cầm điện thoại đưa cho cô ta.
Chương Tú Tú nhận điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Dương Thu Dung, đầu kia vừa bắt máy, cô ta bèn nức nở nói: “Mẹ! Xảy ra chuyện lớn!”
Dương Thu Dung ở bên kia ngẩn người: “Sao vậy Tú Tú?”
Chương Tú Tú vừa khóc vừa nói: “Mẹ… vừa rồi Bùi Duy nói, anh ấy muốn ly hôn với con!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc