Chàng CEO Của Tôi - Chương 299

Tác giả: Đinh Thiến

CHUYỆN ĐÔI BÊN TÌNH NGUYỆN
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút: “Được.”
Cô vừa dứt lời, “cạch” một tiếng cửa phòng mở, Triệu Đình Phong đẩy cửa bước vào, ngay sau đó, người đàn ông theo sau anh ta cũng đi vào.
Cô ngước mắt, nhìn nhau với người đàn ông kia, hai người đều kinh ngạc.
Triệu Đình Phong hắng giọng một cái, khẽ nói: “Mọi người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.”
Cửa đóng lại, trong phòng nháy liền trở nên yên tĩnh.
Bùi Danh Chính thấy Đường Nhật Khanh không nói gì, đứng dậy, nhìn Phùng Chấn Bang nói: “Ngài Phùng, cô ấy là Đường Nhật Khanh, có chút việc riêng muốn nói chuyện với ông, tôi ở bên cạnh, không quấy rầy hai người nói chuyện.”
Nghe cái tên này, lại nhìn gương mặt của Đường Nhật Khanh, Phùng Chấn Bang đã đoán đươch bảy tám phần, ông ta khẽ gật đầu với Bùi Danh Chính, lập tức ngồi xuống ghế sofa đối diện.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn ông ta, giọng nói lạnh lùng: “Tôi là Đường Nhật Khanh.”
Phùng Chấn Bang khẽ gật đầu, bình thản nói: “Tôi biết, cháu rất giống với bà ấy.”
“Bà ấy” trong lời ông ta, không cần hỏi, Đường Nhật Khanh cũng đoán được là ai.
Trong lòng Đường Nhật Khanh hơi tức giận, mở miệng thẳng thắn chất vấn: “Ông biết rõ bà ấy có gia đình, có chồng có con gái, vì sao còn muốn ở bên bà ấy?”
Phùng Chấn Bang ngẩn người, lập tức cười khẽ một tiếng: “Cháu cũng không nhỏ, chuyện tình cảm cũng không hiểu ít hơn tôi là bao, loại chuyện đôi bên tình nguyện này, ba cô không cho bà ấy được sự bảo vệ và ân cần, tôi làm thay thì đã sao?”
“Cho nên, bởi vì hai bên tình nguyện, mà ông hủy hoại cả hai gia đình ư!”
CÔ biết, Phùng Chấn Bang cũng có vợ, hơn nữa còn có một đứa con trai nhỏ, vừa mới lên đại học.
Nghe cô.nói vậy, Phùng Chấn Bang cười ha ha: “Hai gia đình, không nghiêm trọng đến vậy đâu. Tôi và vợ tôi thật ra đã ký đơn ly hôn từ lâu, chỉ vì để con trai đi học đàng hoàng, mới tạm thời không công bố, nhưng thật ra bọn tôi đã không ở cùng nhau nữa.”
Ông ta dừng một chút, dường như hơi do dự, lại nói tiếp: “Còn về gia đình cháu, tình hình thế nào cháu hiểu rõ hơn tôi, để mẹ cháu vất vả quán xuyến một cái nhà suốt ba năm, không có chồng, không có nguồn thu nhập tài chính, đổi lại là cháu cháu có làm được không?”
Lời Phùng Chấn Bang nói, như bốn lạng đẩy ngàn cân, khiến lửa giận trong lòng Đường Nhật Khanh càng bùng cháy lên, cô siết chặt nắm đấm, chất vấn: “Cho nên, đây chính là lý do ông hủy hoại gia đình tôi ư!”
Phùng Chấn Bang hoàn toàn không thèm để ý, ông dựa vào chỗ tựa lưng của ghế sofa, khẽ nói: “Nếu cháu thật sự có ý kiến với việc ta và mẹ cháu ở bên nhau, cháu có thể nói với bà ấy, chỉ cần bà ấy đồng ý với cháu, tôi tuyệt đối sẽ không nói gì, cháu tìm gặp tôi nói những chuyện này, hoàn toàn không có tác dụng gì.”
Nghe vậy, trong nháy mắt, trong lòng Đường Nhật Khanh có thứ vô hình nào đó chợt sụp đổ.
Đúng vậy, người cô nên đi thuyết phục hẳn phải là mẹ mình, mà không phải Phùng Chấn Bang!
“Những gì cần nói cháu cũng đã nói rồi, tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Phùng Chấn Bang nhíu mày, đứng dậy, bước ra ngoài.
Hai tay Đường Nhật Khanh nắm thật chặt, vẫn lạnh như băng như trước, nước mắt lại bất giác chảy ra, cô hít sâu: “Em không nên đến đây gặp ông ta…”
Gặp Phùng Chấn Bang, chuyện này còn gây đả kích mạnh mẽ hơn cho cô, bởi cô biết, đây căn bản không phải trách nhiệm của ông ta, vấn đề thật sự là do mẹ cô.
Đường Nhật Khanh đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, Bùi Danh Chính không nói gì, chỉ ôm cô như vậy, lặng lẽ ở bên cạnh.
Trước khi đến, anh đã đoán được, Đường Nhật Khanh thương lượng với Phùng Chấn Bang, kết quả sẽ không tốt đẹp mấy, chỉ là hôm nay sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt, đạo lý này cô sớm muộn cũng phải hiểu.
Nếu mẹ Đường đã quyết tâm, cho dù Đường Nhật Khanh thuyết phục được Phùng Chấn Bang thì đã sao, nói không chừng sẽ còn có người đàn ông thứ hai, thứ ba khác.
Dựa trong ngực Bùi Danh Chính, cảm nhận được từng đợt tình cảm ấm áp truyền đến, Đường Nhật Khanh không khống chế được mà rơi nước mắt.
Không lâu sau, đột nhiên có người gõ cửa, Triệu Đình Phong đẩy cửa bước vào, sau lưng còn có một người bồi bàn đi theo.
“Thấy đã đến giờ cơm, tôi kêu người đưa tới cho hai người chút đồ ăn.”
Triệu Đình Phong nói xong, liền ra hiệu cho bồi bàn đẩy xe thức ăn đến, dọn bữa tối phong phú lên mặt bàn.
Đường Nhật Khanh núp trong ngực Bùi Danh Chính, tuy tâm trạng đã bình phục hơn nhiều so với lúc nãy, nhưng vẫn không có tâm trạng làm bất cứ chuyện gì.
Triệu Đình Phong thấy bầu không khí hơi lạnh, anh ta cũng không ở lại lâu, thấy bồi bàn dọn đồ ăn xong, liền trực tiếp dẫn người rời đi.
Cửa phòng bao đóng lại, Bùi Danh Chính cuối cùng cũng có hành động, anh đưa tay vỗ lưng Đường Nhật Khanh, khẽ nói: “Chuyện đã xảy ra, em không có cách nào áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, cho nên chuyện này không trách em được, em cũng đừng quá tự trách. Còn ba em, anh sẽ xem ông ấy như ba mình, người em quan tâm chính là người anh quan tâm, người em muốn bảo vệ chính là người anh muốn bảo vệ.”
Lời nói chân thành của người đàn ông, Đường Nhật Khanh nghe được không khỏi cay mũi, cô vươn tay, nắm chặt tay anh, ngước mắt nhìn chai rượu đỏ trên bàn, khẽ nói: “Em muốn uống rượu.”
Không ngờ, người phụ nữ ở trong lòng ngực anh khóc cả buổi, mở miệng nói câu đầu tiên vậy mà là muốn uống rượu.
Bùi Danh Chính vừa tức vừa cười, tuy cũng không muốn để cô uống rượu, nhưng biết trong lòng cô hiện giờ đang khó chịu, suy nghĩ một hồi, vẫn đồng ý: “Được, nhưng chỉ được uống một ly, không được uống nhiều.”
Đường Nhật Khanh ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Một lát sau, ly rượu đỏ đã thấy đáy, dường như cảm thấy chưa đủ, Đường Nhật Khanh đưa tay muốn lấy bình rượu, nhưng tay vừa vươn ra đã bị đè lại.
Bùi Danh Chính ra vẻ nghiêm túc nhìn cô: “Nói rồi, chỉ được uống một ly.”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, hừ hừ hai tiếng, vươn tay ôm cánh tay anh, nói khẽ: “Uống một ly nữa thôi, ly cuối cùng.”
Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo vẻ đáng thương, đôi mắt phủ kín một lớp hơi nước mịt mù, Bùi Danh Chính nhìn thấy không khỏi mềm lòng.
Anh nhíu mày hỏi lại: “Rất muốn uống?”
Đường Nhật Khanh không chút do dự liền gật đầu.
Đột nhiên, cái cằm bị nâng lên, ngay sau đó, trên môi mềm mại, bóng dáng trước mặt trực tiếp ôm lấy cơ thể cô.
Trong động tác của người đàn ông mang theo vẻ ngang ngược, thô bạo tàn phá một vòng trên môi cô, dường như cảm thấy đã đủ, anh mới không nhanh không chậm buông cô ra.
Lúc nãy uống một ly rượu, đầu Đường Nhật Khanh hơi mơ màng, lại bị anh đột nhiên “tập kích”, cô càng thêm ngơ ngác.
Bùi Danh Chính mở mắt ra, cười như không cười nhìn cô: “Còn muốn uống nữa không?”
Nhìn vẻ vui sướng tà ác trên mặt anh, Đường Nhật Khanh lập tức hơi lo lắng, vô thức tỉnh táo lại, vội từ chối: “Không muốn.”
Nói xong, cô cầm lấy đồ ăn trước mặt, vùi đầu ăn, không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, Triệu Đình Phong đẩy cửa bước vào, sắc mặt nghiêm túc nhìn Bùi Danh Chính, trầm giọng nói: “Lão Bùi, anh ra đây một chút.”
Thấy giọng điệu và vẻ mặt Triệu Đình Phong khá nghiêm túc, Bùi Danh Chính không do dự, lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, đóng cửa lại, Triệu Đình Phong mới nói: “Lúc nãy nhân viên phục vụ đi đưa rượu cho phòng bao của Phùng Chấn Bang, nghe ông ta nói lung tung trong phòng bao, đều là chút chuyện về Đường Nhật Khanh, tôi sợ ông ta nói bậy bạ, nên tới đây nói một tiếng với anh.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính nhíu mày, bất giác nắm chặt tay: “Ông ta nói gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc