Chàng CEO Của Tôi - Chương 298

Tác giả: Đinh Thiến

ĐI GẶP PHÙNG CHẤN BANG
Đường Nhật Khanh bị chặn ở đằng sau lập tức cứng đờ người, một cái tát kia mặt dù không đánh lên mặt cô, nhưng cô lại cảm thấy cả người nóng nảy, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng.
Cô kéo cánh tay Tiểu Trương, bước đến bên cạnh, nhanh chóng xoay người, một tay đẩy Chương Tú Tú vào văn phòng, lại nhanh chóng đóng cửa phòng, cầm chìa khóa khóa lại.
“Rầm rầm!”
Chương Tú Tú choáng váng, lập tức cầm tay nắm cửa, vặn mãi không ra, đành tức giận kêu to: “Đường Nhật Khanh! Cô mở cửa ra cho tôi!”
Đường Nhật Khanh nắm tay lại, nhìn Tiểu Trương bên cạnh, mở miệng hỏi: “Tiểu Trương, em có sao không?”
Nửa bên mặt Tiểu Trương đã sưng đỏ lên, trong hốc mắt còn lóe ánh nước, nhìn rất đáng thương, cô lắc đầu: “Không sao.”
Nhưng dù vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh vẫn đầy áy náy, dù sao cái tát này, là do Tiểu Trương chắn trước người cô, đỡ thay cô.
Chương Tú Tú ở trong vừa điên cuồng gõ cửa, vừa la to, Đường Nhật Khanh liền lấy điện thoại, gọi cho bảo vệ công ty: “Có người gây sự, kêu hai người lên, đến văn phòng tổng giám đốc.”
Cô vừa cúp máy liền nghe tiếng “đập phá “bốp bốp” lung tung trong phòng, còn kèm theo tiếng mắng tức giận của Chương Tú Tú: “Đồ đê tiện! Tôi cũng không tin cô sẽ không mở cửa? Tôi muốn đập hết đồ đạc của cô! Đập nát tất cả!”
Năm phút sau, hai người bảo vệ chạy lên.
Đường Nhật Khanh đưa chìa khóa cửa cho bọn họ, trầm giọng nói: “Người đang ở trong, mở cửa ra, kéo cô ta ra.”
“Được.”
Nhận lấy chìa khóa, bảo vệ động tác nhanh nhẹn mở cửa phòng bước vào, trong phòng truyền ra tiếng kêu sắc bén của Chương Tú Tú, cô ta bị hai bảo vệ khống chế, mỗi bên ghì một cánh tay, nửa lôi nửa kéo đưa cô ta ra khỏi văn phòng.
“Đường Nhật Khanh! Cô là đồ đê tiện!”
Tuy hai cánh tay không thể động đậy, nhưng cô ta vẫn hung dữ trừng Đường Nhật Khanh, không ngừng tức giận mắng.
Có không ít nhân viên bị tiếng ồn ào hấp dẫn đến, nhìn nữ siêu sao quậy phá văn phòng tổng giám đốc, vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay phim lại.
Đường Nhật Khanh bước lên một bước, nhìn chằm chằm cô ta, không nhanh không chậm nói: “Giữa trưa phó tổng giám đốc Bùi tới tìm tôi, là vì tìm tôi để lấy một phần tài liệu, lúc nãy tôi đưa tài liệu cho anh ta, bàn luận hai câu về chuyện công việc, bởi vì vậy nên mới ở cùng nhau. Là tự cô không tin tưởng, không quản lý tốt người đàn ông của mình, dựa vào đâu mà vu oan hãm hại người khác? Cô cũng có thể làm loạn tiếp, có điều là một nhân vật của công chúng, người mất mặt hơn là cô đấy.”
“Cô!”
Chương Tú Tú tức giận cắn răng, nhìn người vây xem xung quanh, liền sợ hãi, cô ta hung hăng trừng mắt lườm Đường Nhật Khanh, trầm giọng nói: “Đường Nhật Khanh, cô chờ đó!”
Chờ Đường Tú Tú bị bảo vệ mang đi, những người vậy xem, chê cười xung quanh cũng tản đi, Đường Nhật Khanh thở dài, nhìn Tiểu Trương bên cạnh, khẽ nói: “Em đi theo chị.”
Đưa Tiểu Trương đến phòng uống nước, Đường Nhật Khanh lấy túi chườm đá trong tủ lạnh ra, đưa cho cô: “Chuyện lúc nãy cảm ơn em, chườm lên mặt đi, lần sau cũng đừng lao lên phía trước nữa.”
Tiểu Trương gật đầu nhẹ, khẽ nói: “Chị Nhật Khanh, em biết chị luôn đối xử tốt với em, em cũng không muốn nhìn thấy chị bị thương, nên mới…”
“Chị biết, có điều em cũng không nên đỡ cái tát ấy thay chị chứ, trước tiên em cứ ở đây nghỉ ngơi một chút đi, chị đến văn phòng nhìn xem.”
“Được.”
Ra khỏi phòng uống nước, Đường Nhật Khanh đi thẳng về phòng làm việc của mình, nhìn dưới đất hỗn độn, cô không khỏi nhíu mày.
Vốn cô còn rất nhiều việc phải làm, hôm nay bị Chương Tú Tú làm phiền như vậy, sợ là bây giờ chỉ có thể chậm trễ thời gian mà thu dọn đồ đạc.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Đường Nhật Khanh quay đầu lại, thấy Bùi Danh Chính sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, cô bất đắc dĩ cười cười: “Lúc nãy Chương Tú Tú đến, cãi nhau với em…”
Không đợi Đường Nhật Khanh nói xong, Bùi Danh Chính đã hiểu, anh nhíu mày, trong mắt hiện vẻ tức giận: “Cô ta đang ở đâu?”
Nhìn dáng vẻ Bùi Danh Chính như muốn ra tay đánh người, Đường Nhật Khanh cũng không bước tới, chỉ khẽ nói: “Em đã gọi bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài, bây giờ đã ổn rồi.”
“Rốt cuộc cô ta muốn làm gì!” Bùi Danh Chính nắm chặt nắm tay, vang lên “răng rắc”: “Lúc nãy sao em không nhờ người báo anh biết?”
Bùi Danh Chính ở phòng họp thương lượng chuyện thu mua với người đại diện của Hằng Tinh, sao cô dám quấy rầy, còn không bằng cô tự giải quyết.
Đường Nhật Khanh bước lên trước, nhẹ giọng khuyên: “Được rồi, bây giờ đã không sao rồi.”
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt, gân xanh trên trán nảy lên, im lặng cả buổi không nói gì.
Để đối phó Chương Tú Tú, anh có rất nhiều cách, có điều ngày mai công bố kết quả đấu thầu, chỉ sợ Bùi Duy cũng sẽ không tha cho cô ta, hôm nay anh cũng không cần tốn công tốn sức đối phó với cô ta.
Nhìn thoáng qua căn phòng bừa bộn, Bùi Danh Chính hít sâu, vươn tay không chút do dự kéo tay Đường Nhật Khanh, khẽ nói: “Anh đưa em đến một nơi.”
“Hả? Văn phòng vẫn chưa dọn mà.”
“Anh kêu người khác đến dọn, em cứ theo anh là được.” Bùi Danh Chính kéo tay cô đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Vào thang máy, Đường Nhật Khanh lại không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc muốn đi đâu? Bí mật như vậy ư?”
Bùi Danh Chính hơi ngừng lại, dường như có chút do do dự: “Lần trước không phải em nói muốn gặp Phùng Chấn Bang ư?”
Nghe cái tên này, cả người Đường Nhật Khanh liền cứng đờ, trong chớp mắt cả hai tay đều hơi lạnh lẽo.
Cô cắn môi, cả buổi cũng không nói chuyện.
Cô… hình như vẫn chưa sẵn sàng gặp Phùng Chấn Bang.
Phát hiện vẻ mặt ngơ ngác mơ hồ của Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính khẽ nói: “Triệu Đình Phong vừa thông báo cho anh biết, nói nhìn thấy ông ta ở Ưu Lam, chúng ta trực tiếp đi tìm ông ta, nếu em không muốn, vậy lần sau cũng được.”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với Phùng Chấn Bang, không bằng hôm nay liền đi gặp ông ta.
Bùi Danh Chính hơi gật đầu: “Được.”
Không đến nửa nửa giờ, bọn họ đã đến địa điểm, quán bar Ưu Lam.
Trên lầu quán bar là nhà hàng, lúc này Phùng Chấn Bang tới đây, hẳn là định ăn cơm xong rồi đến quán bar uống rượu.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh vừa bước vào quán bar, Triệu Đình Phong liền chạy ra chào đón: “Hai vị, đã lâu không gặp.”
Bùi Danh Chính không muốn nói nhảm với anh ta, hỏi thẳng: “Người kia ở đâu?”
“Trong phòng bao trên lầu, đã kêu không ít rượu.” Triệu Đình Phong nhíu mày: “Phùng Chấn Bang này vậy mà lại rất hào phóng,vừa lên một lát đã kêu toàn rượu ngon, lúc nãy tôi nhìn qua, cả người ông ta từ trong ra ngoài đều mặc quần áo đặt theo yêu cầu, vô cùng xa xỉ.”
Về chuyện Phùng Chấn Bang tiêu xài phung phí, Bùi Danh Chính đã sớm biết, anh quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh, nói khẽ: “Em ổn không?”
“Ừ.”
Triệu Đình Phong nói: “Đi, tôi đưa hai người đến môth phòng bao, ở cách vách phòng ông ta, hai người chờ ở đó, tôi tìm cách gọi riêng ông ta ra.”
“Được.”
Đến phòng bao Triệu Đình Phong sắp xếp, Đường Nhật Khanh ngồi trên ghế sofa, không hiểu sao trong lòng bất an.
Tuy cô đã sớm biết mẹ phản bội mình và ba, nhưng hôm nay làm rõ chuyện này, cô cũng cần dũng khí không nhỏ.
Nghĩ đến tình cảnh cãi nhau của cô và mẹ ở nhà, da đầu cô không nhịn được mà run lên từng đợt.
Đột nhiên, mu bàn tay ấm áp, được người nắm chặt, bên tai truyền đến giọng nói của Bùi Danh Chính: “Có anh bên cạnh em, đừng lo lắng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc