QUAY VỀ ĐỂ BỊ CÔ LỪA GẠT NỮA HAY SAO?
Giọng nói sắc bén của Chương Tú Tú dọa Đường Nhật Khanh nhảy dựng, cô vừa quay đầu, liền thấy được gương mặt giận dữ của người phụ nữ kia.
Chưa hỏi kỹ càng, Chương Tú Tú đã bước lên phía trước, đưa tay níu áo Đường Nhật Khanh, kéo cô qua bên cạnh, miệng hùng hổ nói: “Con đàn bà này! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Chương Tú Tú!”
Nhìn dáng vẻ nổi điên của Chương Tú Tú, Bùi Duy liền đứng dậy, đưa tay muốn kéo cô ta ra: “Cô đang làm gì!”
Chương Tú Tú hai mắt đỏ bừng, kéo áo Đường Nhật Khanh không buông: “Anh nói xem em đang làm gì! Em còn muốn hỏi hai người đang làm gì đó!”
Sắc mặt Bùi Duy trầm xuống, không chút do dự giật tay cô ta ra: “Bọn tôi đang bàn công việc, cô nổi điên cái gì!”
Chương Tú Tú lảo đảo, suýt ngã xuống đất, đợi đến lúc cô ta đứng thẳng dậy, vẻ mặt khó tin nhìn Bùi Duy: “Anh… vì người phụ nữ kia, mà anh dám đẩy em?”
Bùi Duy nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn Đường Nhật Khanh đứng sau lưng, trầm giọng nói: “Cô đi đi, ở đây không có việc của cô nữa.”
Đường Nhật Khanh lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn Chương Tú Tú cách đó không xa, liền xoay người cất bước, đi ra cửa.
Chương Tú Tú biến sắc, hướng về phía bóng lưng cô mà la to: “Không được đi! Đồ đê tiện!”
Bùi Duy liền bước lên, vươn tay nắm chặt cổ áo Chương Tú Tú, không chút lưu tình đẩy cô ta lên tường, nắm chặt cằm cô ta, giọng nói lạnh lùng: “Chương Tú Tú, cô có yên hay không!”
Lực tay của đàn ông rất lớn, sự đau đớn trên cằm khiến Chương Tú Tú nhíu mày, một chữ cũng không nói được.
Nhìn người phụ nữ như vậy, Bùi Duy càng thêm chán ghét: “Tôi đã nói với cô từ lâu, không cho cô đến công ty tìm tôi nữa, ai bảo cô tới!”
“Khụ!” Chương Tú Tú đau đến không thở nổi, khuôn mặt đỏ lên: “Buông… Buông ra…”
Thấy cô ta thở không ra hơi, tay Bùi Duy liền buông ra.
“Hít hà!”
Chương Tú Tú như con cá được phóng sinh, khom người cố sức thở dốc.
“Cho cô năm phút, lập tức rời khỏi văn phòng, đừng quấy rầy tôi làm việc.”
Lạnh lùng để lại những lời này, Bùi Duy liền đi thẳng đến bàn làm việc.
Chương Tú Tú nhanh tay lẹ mắt, vươn tay một phát bắt được cổ tay Bùi Duy, vừa thở vừa nói: “Bùi Duy… Em cầu xin anh, hôm nay về nhà ăn bữa cơm đi, mẹ cũng về rồi, người một nhà chúng ta ăn bữa cơm…”
Bùi Duy hất tay cô ta ra, cũng không thèm nhìn cô ta: “Cô còn bốn phút.”
“Bùi Duy!” Mắt Chương Tú Tú rưng rưng: “Anh thật sự vô tình như vậy ư! Dạo gần đây anh cũng không quay về! Em cho tới bây giờ cũng chưa từng trách móc gì anh! Chẳng lẽ anh định cả đời không về ư!”
Bùi Duy hừ lạnh: “Quay về? Quay về để bị cô lừa gạt nữa hay sao?”
Chương Tú Tú nắm chặt nắm tay, nhìn Bùi Duy lạnh như băng, không nói nên lời.
Trong khoảng thời gian này cô ta vốn luôn nghe lời mẹ Đường, âm thầm tìm quan hệ, giúp Bùi Duy giải quyết hạng mục công trình, không ngờ đã trôi qua một khoảng thời gian lâu như vậy, Bùi Duy vẫn còn giận cô ta!
Hít sâu một hơi, Chương Tú Tú nhìn Bùi Duy, nói từng câu từng chữ: “Bùi Duy, ngày mai là ngày công bố kết quả đấu thầu, em tin anh sẽ thấy được sự cố gắng của em!”
Nói xong, cô ta liền xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Nghe tiếng bước chân rời đi của người phụ nữ, Bùi Duy nhíu mày, nghĩ đến những lời cô ta vừa nói, không hiểu gì.
Sao cô ta biết ngày mai là ngày công bố kết quả đấu thầu? Bùi Duy nghĩ mãi không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa, tiếp tục lật tài liệu trên tay.
Rời khỏi văn phòng phó tổng giám đốc, Chương Tú Tú càng nghĩ càng tức giận, đi qua hành lang công ty, có vài người nhận ra cô ta, đứng cùng một chỗ xì xào bàn tán.
Đối mặt với ánh mắt mọi người, Chương Tú Tú càng thêm tức giận, nghĩ đến cảnh tượng thấy được vừa nãy khi đẩy cửa phòng làm việc của Bùi Duy ra, cô ta không nhịn được nổi điên lên.
Cô tiện tay ngăn một người nhân viên lại, lạnh giọng hỏi: “Đường Nhật Khanh đang ở đâu!”
Nhân viên trẻ bị cô hỏi thì hoảng sợ, ấp úng hỏi lại: “Đường… Thư ký Đường ư? Cô ấy ở văn phòng tổng giám đốc…”
Nghe vậy, Chương Tú Tú liền bước nhanh hơn, đi về phía cửa thang máy.
Đến văn phòng tổng giám đốc, cô ta đi một vòng, còn chưa kịp tới gần đã bị trợ lý Tiểu Trương cản lại: “Ngại quá, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Chương Tú Tú tháo kính mát xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Cô cảm thấy tôi cần hẹn trước ư!”
Tiểu Trương ngẩn người, cũng nhận ra cô ta là Chương Tú Tú, tuy hơi do dự, nhưng vẫn không nhượng bộ: “Ngại quá, nếu muốn gặp tổng giám đốc Bùi, tôi cũng cần thông báo trước một tiếng.”
“Ai muốn gặp anh ta!” Chương Tú Tú liếc mắt: “Đường Nhật Khanh đâu? Kêu cô ta đến đây cho tôi!”
“Chị Nhật Khanh? Chị ấy đang trong phòng làm việc, bây giờ đang bận rộn, nếu cần, tôi sẽ đi vào báo chị ấy một tiếng.”
Chương Tú Tú hoàn toàn không nể nang mặt mũi: “Báo cái gì mà báo! Tôi muốn lập tức nhìn thấy cô ta! Cô tránh ra!”
Nói xong, cô ta một tay đẩy Tiểu Trương ra, sải chân bước về căn phòng bên cạnh văn phòng tổng giám đốc, không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, lúc nhìn thấy Hồ Như Nguyệt bên trong, không khỏi ngẩn người.
Chương Tú Tú tức giận hỏi lại: “Đường Nhật Khanh đâu!”
Đột nhiên, cửa phòng bên kia “cạch” một tiếng đẩy ra, Đường Nhật Khanh đứng ngay cửa, ánh mắt âm trầm nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói lạnh lùng: “Tìm tôi gấp như vậy, là có chuyện ư?”
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh, sắc mặt Chương Tú Tú lập tức thay đổi, liền sải chân đi về phía cô: “Lúc nãy cô làm gì ở văn phòng của Bùi Duy vậy! Cô là đồ đê tiện!”
Đường Nhật Khanh không chút do dự trả lời: “Tôi còn có thể làm gì chứ? Tôi đưa một phần tài liệu cho anh ta, bàn luận vài câu về chuyện công việc, chứ còn làm gì nữa?”
Hồ Nguyệt Như lúc nãy bị tiếng mở cửa làm kinh động, rất nhanh liền đi tới cửa xem kịch vui, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, ở bên cạnh nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Chương Tú Tú ngẩn người, quay đầu nhìn cô ta, lạnh giọng hỏi: “Cô cười cái gì!”
“Không có gì.” Hồ Nguyệt Như cười trả lời, ung dung nói: “Giữa trưa hôm nay tôi còn thấy phó tổng giám đốc Bùi tìm thư ký Đường đấy! Không ngờ đến chiều thư ký Đường lại chạy đi tìm phó tổng giám đốc Bùi, xem ra… quan hệ giữa hai người không tệ nhỉ!”
Trong lòng Chương Tú Tú vốn nghi ngờ, cơn giận đối với Đường Nhật Khanh không có chỗ trút ra, bây giờ chợt nghe Hồ Nguyệt Như nói vậy, cô ta lại như bị người ta châm thêm một mồi lửa, cả người đều như bốc cháy lên.
Chương Tú Tú tức giận hỏi lại: “Cô nói thật sao?”
Hồ Nguyệt Như nhíu mày: “Đương nhiên!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Chương Tú Tú quay đầu, ánh mắt hung dữ nhìn Đường Nhật Khanh, sải rộng chân bước về phía cô, tay giơ lên giữa không trung, muốn đánh cô.
Đường Nhật Khanh không chút do dự né tránh, lui về sau một bước: “Cô đừng có nổi điên ở đây!”
Chương Tú Tú đánh vào không khí, lại tức giận tiến lên, Tiểu Trương ở bên cạnh đột nhiên nhào đến, chắn trước mặt Đường Nhật Khanh, lớn tiếng nói: “Cô ra tay một lần nữa, tôi kêu bảo vệ!”
“Bảo vệ?” Chương Tú Tú không để ý chút nào, nghiến răng nghiến lợi giơ tay “bốp” một cái, tát lên mặt Tiểu Trương: “Chó chết! Cút ra cho tôi!”