Có Nắm Chắc Sẽ Trúng Thầu Không?
Giang Vãn Vãn nhìn Đường Nhật Khanh không có vui vẻ giống như trong tưởng tượng, nên cô ta không nhịn được hỏi: “Nhật Khanh sao vậy? Có phải ngày mai tớ đi gặp anh ấy không được thích hợp không?”
Đường Nhật Khanh cười nói: “Cũng không phải là không thích hợp. Tớ chỉ là cảm thấy mọi chuyện phát triển quá nhanh thôi.”
Theo lý mà nói, nam nữ lạ mặt sau khi gặp nhau thì thường nói chuyện qua mạng một thời gian mới hẹn gặp mặt. Nhưng người đàn ông này sao lại nhanh như vậy đã hẹn Vãn Vãn gặp mặt. Cô đương nhiên có chút lo lắng rồi.
Nghe vậy, Giang Vãn Vãn hơi do dự rồi: “Vậy tớ có nên…”
“Không sao, ngày mai cậu vẫn nên đi. Chỉ là nên để ý mọi chuyện hơn, hiểu chưa?”
“Ừ!” Giang Vãn Vãn nghiêm túc gật đầu. Cảm xúc thoáng cái trở nên thoải mái hơn.
Vui vẻ ăn xong một bữa cơm, Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn gần như chuyện trên giời dưới đất không gì không buôn cả. Trước đó, cô có nhiều bạn như vậy nhưng vẫn chưa từng gặp qua một người bạn như này.
Nói vậy, cô cũng khá là may mắn.
Đi ra từ nhà ăn, Giang Vãn Vãn kéo tay Đường Nhật Khanh không chịu đi. Chủ đề nói chuyện giữa những người phụ nữ dường như không bao giờ hết. Hai người cười nói và đi dọc theo đường cái thật lâu.
“Dù sao tớ cảm thấy Tiêu Vũ khá giống Long Tinh Lương! Nhưng lại có khí chất dịu dàng nho nhã hơn, tớ chỉ vừa nhớ đến anh ấy thôi đã cảm thấy kích động rồi!”
“Tiêu Vũ” trong miệng của Giang Vãn Vãn chính là người đàn ông mà hôm đó bọn họ gặp ở tiệm nướng.
Đường Nhật Khanh cười, thích thú nói: “Hóa ra cậu thích kiểu này.”
Hai người vừa nói vừa cười. Cô vừa liếc mắt nhìn thì thấy trước cửa một câu lạc bộ cao cấp, một người con gái đang dựa vào cây bên đường cúi người nôn khan.
Cô híp mắt lại. Cô đột nhiên cảm thấy người con gái này rất quen thuộc. Nhưng cô chưa kịp nghĩ ra đó là ai thì người đó đã rút khăn giấy ra lau miệng, rồi bước lên một chiếc xe xa hoa bên cạnh.
Giang Vãn Vãn cũng chú ý đến rồi: “Đó… đó không phải là Chương Tú Tú sao?”
Nghe vậy thì Đường Nhật Khanh cau mày. Cô nhân cơ hội người đó còn chưa kịp đóng cửa xe lại thì quả nhiên nhìn thấy một thoáng khuôn mặt.
Thế mà lại thật sự là Chương Tú Tú!
Nhưng chiếc xe mà cô đang ngồi không phải xe của Bùi Duy, cũng không phải xe của cô ta. Hơn nữa rất rõ ràng trên xe còn có một người đàn ông khác…
Liếc mắt nhìn câu lạc bộ vàng son lộng lẫy bên cạnh, Đường Nhật Khanh cũng đã đoán được phần nào rồi.
Giang Vãn Vãn bên cạnh không khỏi cảm thán: “Chương Tú Tú này, dạo gần đây xuất hiện rất nhiều lần nhỉ! Có vẻ lại đi uống rượu với người ta rồi!”
Nhìn chiếc xe sang trọng đang nghênh ngang rời đi, cảm xúc của Đường Nhật Khanh khá phức tạp. Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì cả.
Sau khi tạm biệt Giang Vãn Vãn thì Đường Nhật Khanh về thẳng biệt thự. Cô vào nhà, hỏi thăm thím Trương mới biết Bùi Danh Chính xã giao bên ngoài còn chưa về.
Nhớ đến những chuyện xảy ra trong cuộc họp cổ đông ngày hôm nay, Đường Nhật Khanh không khỏi lo lắng.
Ngày kia đã công bố kết quả đấu thầu rồi, ngày mai cũng là ngày cuối cùng rồi. Bọn họ còn có bao nhiều thời gian để tranh một cơ hội?
Cô đi đi lại lại trong phòng ngủ. Đường Nhật Khanh muốn đợi Bùi Danh Chính xã giao về rồi kể chuyện Chương Tú Tú cho anh nghe, cô còn muốn hỏi anh có kế hoạch với suy nghĩ như thế nào. Có như vậy, cô mới có thể yên tâm mà đi ngủ.
Dù sao bây giờ các cổ đông đã dám ép anh như vậy rồi, nếu như còn không lấy được hạng mục công trình này thì chỉ sợ sẽ càng nhiều người không tín nhiệm Bùi Danh Chính nữa.
Đợi hơn nửa tiếng, Bùi Danh Chính vẫn chưa về. Đường Nhật Khanh ngồi trền ghế sofa trong phòng ngủ, thỉnh thoảng nhắn tin nói chuyện với Giang Vãn Vãn qua Messenger. Bất giác trong cơn buồn ngủ, cô mơ màng ngủ thi*p đi.
Không biết đã qua bao lâu rồi, cửa phòng ngủ “cạch” một tiếng bị đẩy ra. Bùi Danh Chính sải bước tiến vào. Anh nhìn thấy người phụ nữ bọc thảm lông cuộn mình trên sofa ấy, không khỏi cảm thấy yên lòng.
Anh tiến lên trước, rồi ngồi nghiêng bên cạnh cô và vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô. Mềm mại ấm áp, cảm giác ấy như chạm vào tơ lụa vậy.
Trong thoáng chốc, Bùi Danh Chính nghiện cái cảm giác này rồi, không khỏi véo mặt cô nhiều hơn.
Đường Nhật Khanh đang mơ ngủ không khỏi giật người. Cô theo bản năng nắm chặt lấy cái tay kia. Bùi Danh Chính không khỏi bật cười, anh cúi người ôm cô từ sofa lên.
Dường như bị động tác này làm giật mình tỉnh lại, Đường Nhật Khanh mơ màng mở mắt. Cô vừa ngước mắt thì đã nhìn thấy chiếc cằm với đường nét rõ ràng của người đàn ông. Trong thoáng chốc cô thấy như mình đang mơ, hì hì cười và vươn tay chạm mặt anh.
Thấy hơi ngứa, Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn thì thấy dáng vẻ đáng yêu này của Đường Nhật Khanh. Trái tim anh mềm nhũn như sắp hóa thành nước rồi, anh không nhịn nổi mà cúi đầu nhẹ hôn lên đôi má của cô.
Tức khắc, Đường Nhật Khanh giống như bị người điểm huyệt, ngơ ngác nhìn Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính mỉm cười: “Ngốc rồi?”
Đường Nhật Khanh nháy nháy mắt, nghe thấy giọng nói của người đàn ông thì cô mới hoàn toàn tỉnh người. Hóa ra cô không phải đang nằm mơ…
Hít sâu một hơi, cô thuận theo mà ôm lấy cổ của người đàn ông, khẽ nói: “Anh sao lại về muộn vậy…”
Vì vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của cô hơi uể oải, thậm chí âm cuối còn hơi kéo dài. Thoáng chốc, giọng nói vốn có chút trách cứ lại giống như đang làm nũng, làm trong lòng Bùi Danh Chính không khỏi ngứa ngáy.
Anh đặt Đường Nhật Khanh lên giường, rồi vươn tay vuốt những lọn tóc rơi trên trán cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Đi xã giao không thoát thân được. Nhớ anh sao?”
Đường Nhật Khanh đã tỉnh người hơn nhiều rồi, thay đổi một tư thế thoái mái rồi khẽ nói: “Hôm nay em nhìn thấy Chương Tú Tú rồi… Cô ta giống như đang uống rượu với người ta, chắc là vì chuyện của hạng mục lần này.”
Bùi Danh Chính khẽ trầm xuống, nhưng vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ừ? Sao vậy?”
Đường Nhật khanh hơi do dự khó nói: “Em muốn biết, ngày kia đã là ngày công bố kết quả đấu thầu rồi. Anh có nắm chắc không?”
Cô nhớ đến những lời mà Phùng Khánh Minh nói với cô hôm nay. Anh ta nói Bùi Danh Chính không đủ chân thành. Vốn cô cũng không nghĩ vậy nhưng lúc này nghĩ kỹ lại, so sánh với những hạng mục trước kia của anh ấy thì lần này anh giống như không có xuất toàn lực.
Hạng Mục Nam Hải mà cô vẫn nhớ như in, Bùi Danh Chính vào lúc đó thật sự rất cố gắng. Nhưng đấu thầu cho hạng mục lần này, anh giống như hơi qua loa, nhưng vì sao anh lại có một loại tự tin có thể trúng thầu?
Bùi Danh Chính cúi đầu cười và niết mặt cô: “Em yên tâm, anh vẫn nắm chắc.”
Nghe thấy anh nói vậy thì Đường Nhật Khanh cười. Trong lòng cũng đột nhiên trở nên yên tâm hơn.
Thấy cô không còn nghi vấn nữa thì Bùi Danh Chính dịu dàng dỗ dành: “Em ngủ đi, anh đi tắm đã. Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Đường Nhật khanh gật đầu, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô ngáp rồi lật người ngủ tiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh cùng đến công ty với Bùi Danh Chính, bắt đầu một ngày bận rộn. Hôm nay là cơ hội cuối cùng để trúng thầu hạng mục công trình này, Bùi Danh Chính giống như cũng lên dây cót tinh thần. Buổi sáng anh gọi những nhân viên đàm phán xuất sắc của công ty mở cuộc họp nhỏ, sau đó không ngừng gọi điện thoại trong phòng làm việc.
Đường Nhật Khanh bưng một ly cà phê vừa pha xong, bước đến trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc . Cô còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy giọng của Bùi Danh Chính truyền đến.
“Xác định chính anh ta nhận được chứ?”
“Ừ, tiếp tục để ý động tĩnh của anh ta, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo với tôi.”
“…”
Giọng nói của người đàn ông ấy không giốn như đang dặn dò công việc. Đường Nhật Khanh hơi tò mò, cô đẩy cửa vào rồi đặt ly cà phê lên bàn làm việc.
Trước khi đi, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vừa nãy là sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”