CHIẾM TIỆN NGHI CỦA CÔ ẤY RỒI?
Sắc mặt Bùi Duy lúc xanh lúc đỏ, thở hổn hển, mặc dù bị Bùi Danh Chính áp chế hoàn toàn trên đất, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn như cũ mang theo vẻ không cam lòng.
Thấy anh ta rất lâu không chịu mở miệng nói xin lỗi, Bùi Danh Chính ngược lại cũng không gấp gáp, cười lạnh nói: “Bùi Duy, Phùng lão đoán chừng chắc đang nóng lòng chờ, cậu thật vất vả hao tổn tâm sức mới thắng được một lần, còn để cho trưởng bối người ta chờ cậu, cậu nói coi, ông ta sẽ nghĩ như thế nào?”
Sắc mặt Bùi Duy quả nhiên thay đổi lớn, anh ta cắn răng, lên tiếng nói: “Buông tôi ra!”
“Không xin lỗi, hôm nay tôi cũng sẽ không để cậu đứng lên.” Ngữ khí Bùi Danh Chính kiên định: “Chỉ sợ đợi lát nữa Phùng lão không kịp đợi, vừa trở lại thấy cậu nằm trên đất, đoán chừng cũng sẽ phình bụng cười to phải không?”
Nghe vậy, mặt Bùi Duy xấu hổ, anh ta nắm chặt quả đấm, liếc mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, chần chừ nửa ngày, mới mở miệng nói: “. . . Xin lỗi!”
Bùi Danh Chính mặt không cảm xúc nói: “Tiếng quá nhỏ.”
Bùi Duy cắn răng, lại cất cao giọng nói: “Xin lỗi!”
Bùi Danh Chính hơi rũ mắt xuống: “Giọng không đủ chân thành.”
“Anh!” Bùi Duy tức giận dùng sức giãy giụa, nhưng lại không thoát được, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò lần thứ ba nói xin lỗi, lần này rốt cuộc học được cách để giọng nói êm ái một chút: “. . . Xin lỗi.”
“Cái này còn tạm được.” Bùi Danh Chính nhíu mày, buông lỏng tay, đứng dậy, lui về sau một bước nhìn anh ta.
Bùi Duy từ dưới đất bò dậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhìn lướt qua Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh, biết còn dây dưa như vậy nữa cũng là anh ta thua thiệt, hừ lạnh một tiếng, tức giận bước đi.
Nhìn bóng lưng Bùi Duy tức giận, Bùi Danh Chính mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Để cho em chịu uất ức rồi.”
Đường Nhật Khanh lắc đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng ấm áp.
“Bốp! Bốp!”
Triệu Đình Phong cười ở một bên vỗ tay: “Xuất sắc, thật là xuất sắc, không nghĩ tới thân thủ lão Bùi vẫn tốt như vậy! Hôm nay cho dù là không khuyên Phùng lão được, vừa rồi trị Bùi Duy một phen, cũng đủ vốn rồi!”
Bùi Danh Chính quét mắt qua anh ta: “Bần cùng, đi, đi ăn cơm.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, ôm vai Đường Nhật Khanh, bước đi về phía trước.
Đường Nhật Khanh cười cười, nghĩ đến chuyện Phùng lão, không nhịn được mở miệng nói: “Phùng lão cùng bọn họ ở cùng nhau, có thể cho rằng ông ta định giúp bọn họ hay không.”
“Chắc vậy.” Bùi Danh Chính gật đầu :“Người muốn tìm Phùng lão tiến cử nói chuyện không chỉ có một, ông ta không thể nào ai ai cũng giúp, hôm nay xem ra, ông ta định giúp bọn Tiêu Nhạc Phi rồi.”
Nghe Bùi Danh Chính nói như vậy, Đường Nhật Khanh có chút mất mác: “Vậy chúng ta nên làm sao?”
“Thuận theo tự nhiên đi.” Bùi Danh Chính nhàn nhạt nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ăn cơm trước.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, theo anh cùng nhau đi ra ngoài.
Một nhóm ba người tới một phòng ăn riêng, là bạn Triệu Đình Phong mở, bọn họ không đặt trước, lại được người ta dẫn đến phòng bao lầu hai.
Triệu Đình Phong dương dương đắc ý: “Có bạn đúng là tốt, xem đi, muốn ăn cái gì, hôm nay tôi mời.”
Bùi Danh Chính cầm thực đơn tới, đẩy tới trước mặt Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Em gọi đi, chọn cái đắt tiền ấy.”
Triệu Đình Phong vừa tức vừa cười: “Aiyo lão Bùi! Nào có người như vậy, kéo tôi tới giúp đỡ còn muốn làm thịt tôi!”
Bùi Danh Chính không chịu thua bộ dạng kia của anh ta, uống một hớp trà, nhàn nhạt nói: “Một tháng thu nhập mấy tỷ, ông chủ Triệu, cậu giả bộ nghèo khổ gì chứ?”
“Khoa trương!” Triệu Đình Phong nhướn mày cười nói: “Đúng rồi, bạn tôi mới mở một trang viên, hoàn cảnh rất tốt, qua một thời gian nữa chúng ta cùng đi chơi?”
Động tác uống trà của Bùi Danh Chính dừng một lát, con ngươi lóe lên, nhẹ giọng nói: “Ở đâu?”
“Bên kia biên giới phía đông, tôi xem hình, có hồ, tuyệt đẹp! Đến lúc đó mấy người bạn cùng đi, thế nào?”
Bùi Danh Chính nhìn về phía Đường Nhật Khanh bên cạnh, hỏi: “Muốn đi không?”
Đường Nhật Khanh có chút do dự, “Chúng ta có thời gian không?”
“Chỉ cần muốn đi, thời gian không là vấn đề, chờ kết quả cạnh tranh có thì đi ngay.”
Đường Nhật Khanh gật đầu đồng ý: “Được.”
Triệu Đình Phong cao hứng ném một ánh mắt quyến rũ về phía cô: “Đường Nhật Khanh, đến lúc đó cô có thể dẫn bạn đi cùng, có ai thích hợp giới thiệu cho tôi!”
Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ cười một tiếng, không tiếp lời.
Sau khi thức ăn mang lên đủ, ba người bọn họ cười cười nói nói, Triệu Đình Phong như kẻ dở hơi, lời vừa mới bắt đầu đã không dừng lại.
Cơm ăn một nửa, đột nhiên, điện thoại Bùi Danh Chính reo lên, con ngươi anh nhìn lướt qua, thấy tên trên màn hình, ngẩn người.
Thế mà là ba của Đỗ Nhã Thanh gọi tới, lúc này sao ông ta gọi điện thoại cho anh chứ?
Ôm bụng đầy nghi vấn, Bùi Danh Chính giơ tay lên nghe: “Chú Đỗ, sao giờ này lại gọi điện thoại cho cháu, có chuyện gì sao?”
“Hừ!” Đỗ Lăng Phong hừ lạnh một tiếng: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi có chuyện gì? Chuyện tốt mình làm mà cậu không biết sao?”
Bùi Danh Chính sững sốt một chút, theo bản năng nhíu mày: “Chú Đỗ, ngài đây là sao vậy?”
Giọng nói mang theo tức giận của Đỗ Lăng Phong từ đầu kia truyền tới: “Thế nào? Bùi Danh Chính! Cậu đừng tưởng rằng tôi và cha cậu quan hệ tốt thì tôi sẽ cho phép cậu ức Hi*p con gái tôi! Bây giờ cậu, lập tức tới nhà tôi! Tôi muốn nói chuyện trước mặt!”
“Bụp!” Bên kia cúp điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại tối lại, sắc mặt Bùi Danh Chính hơi trầm xuống.
Thấy vẻ mặt anh không đúng, Đường Nhật Khanh vội vàng mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bùi Danh Chính cất điện thoại: “Chú Đỗ đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói anh ức Hi*p con gái chú ấy, bảo anh bây giờ nhanh chóng tới nhà chú ấy.”
Đường Nhật Khanh hỏi ngược lại: “Đỗ Nhã Thanh?”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu.
Triệu Đình Phong ngồi ở đối diện bật cười: “Xảy ra chuyện gì? Lão Bùi, sẽ không phải là cậu chiếm tiện nghi của Nhã Thanh đấy chứ ? Chọc cho ba cô ta tức giận như vậy!”
“Câm miệng.” Bùi Danh Chính hơi cau mày, nhìn về phía Đường Nhật Khanh nói: “Anh đi một chuyến, chờ một chút để Triệu Đình Phong đưa em về.”
Đường Nhật Khanh không do dự đứng lên theo, kéo tay anh lại, mở miệng nói: “Em đi cùng anh!”
Dừng một chút, Bùi Danh Chính gật đầu: “Được.”
Nói xong, anh kéo Đường Nhật Khanh, bước đi ra ngoài.
Triệu Đình Phong ngồi ở đó, nhìn hai người luôn miệng không chào lấy một câu, đi, nhất thời cảm thấy mình không có chút cảm giác tồn tại nào: “Aiyo không phải chứ! Hai người này…”
Nhìn hai người đi xa, anh ta vẫy tay, “Bỏ đi bỏ đi, tự tôi ăn.”
Trên đường tới nhà họ Đỗ, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính đều trầm mặc không nói gì, một lát sau, Bùi Danh Chính đột nhiên quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ mở miệng nói: “Giữa anh và Đỗ Nhã Thanh, thật sự không có gì cả.”
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông, Đường Nhật Khanh cong môi cười, đưa tay ra nắm chặt tay anh, nhẹ giọng nói: “Em tin anh.”
Chính là bởi vì giữa hai người bọn họ không đủ tín nhiệm, cho nên mới có hiểu lầm và tranh chấp ngày trước, nếu anh hết lần này đến lần khác giải thích nói rõ ràng với cô, cô cũng không cần thiết lúc nào cũng có tâm tư hoài nghi anh.
Mà vào lúc này, cô càng cần ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với những chuyện này.
Đến biệt thự của nhà họ Đỗ, người giúp việc đã canh ở cửa, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh cùng nhau theo người giúp việc vào cửa.
Đỗ Lăng Phong ngồi trên ghế sofa, thấy Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đi tới, sắc mặt càng âm u, ông ta quét mắt qua người giúp việc bên cạnh, lạnh lùng nói: “Được rồi, các người tất cả đi xuống đi!”
Người giúp việc lui xuống, Bùi Danh Chính mở miệng hỏi: “Chú Đỗ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Lăng Phong tức giận phát run, trừng hai mắt tức giận mắng: “Đồ khốn! Ức Hi*p con gái tôi, vừa quay đầu ra vẻ cái gì cũng không biết!”