VỘI VÀNG ĐI GẶP NGƯỜI ĐÀN ÔNG KIA SAO!
Đợi Đường Nhật Khanh dường như sắp không thở nổi, Bùi Danh Chính mới thõa mãn buông cô ra, nhẹ giọng hỏi: “Còn giận sao?”
Mặt Đường Nhật Khanh nóng lên, biết nếu mình nói vẫn còn giận, anh chắc chắn còn thủ đoạn mới chờ cô, dứt khoát im lặng, không chịu nói gì.
Bùi Danh Chính cười cười, kiên nhẫn nhẹ giọng mở miệng: “Ngày hôm qua anh cùng Đỗ Nhã Thanh đi thăm mẹ
, lúc cô ta xuống cầu thang không cẩn thận trẹo chân, không có cách nào, cô ta lại không muốn người khác ôm cô ta, ngồi ỳ dưới đất không chịu đi, bất đắc dĩ anh mới ôm cô ta, không phát sinh gì khác cả.”
Nghe thấy Bùi Danh Chính đột nhiên mở miệng giải thích, Đường Nhật Khanh có chút kinh ngạc, nghe anh đem ngọn nguồn sự tình nói một lượt như vậy, mặc dù trong lòng bỏ qua, nhưng sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ.
“Còn về cú điện thoại kia em nói, lúc đó là bởi vì điện thoại để ở trên xe, lúc em gọi tới có thể vừa lúc bị cô ta bắt máy, bây giờ rõ ràng chưa?”
Đường Nhật Khanh hít thở sâu, cũng đem nguyên nhân ngày hôm qua gặp mặt Lục Nghiêu thẳng thắn với anh.
Hai người giải thích cho nhau, tháo gỡ hiểu lầm, những nghi ngờ và khó chịu chặn ở trong lòng cũng lập tức tiêu tan.
Đường Nhật Khanh cầm băng cá nhân lên, cẩn thận tiến hành xử lý đơn giản vết thương trên tay Bùi Danh Chính, còn chưa kịp ngẩng đầu, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của người đàn ông: “Anh cảm thấy, bác gái dường như nguyện ý tiếp nhận anh rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Đường Nhật Khanh hiện ra nụ cười bất đắc dĩ, người khác không biết, nhưng cô lại rất rõ, mẹ từ trước đến giờ kiên định, bà vốn cũng không nhìn vừa ý cô và Bùi Danh Chính ở bên nhau, chân chính chấp nhận anh cũng không dễ dàng.
Hôm nay sở dĩ cố ý để Bùi Danh Chính đi vào, chỉ sợ là bởi vì thấy dáng vẻ cô ngày hôm qua đau lòng buồn bã trong lòng mới không nhịn được.
Đột nhiên, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, mẹ Đường đã thay một bộ quần áo, xem bộ dáng là định đi ra ngoài.
Ánh mắt Đường Nhật Khanh rơi vào bộ đồ kiểu mới thời thượng trên người mẹ, con ngươi trầm lại mấy phần, giả bộ không thèm để ý mở miệng hỏi, “Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”
Ánh mắt mẹ Đường có chút tránh né, nhẹ giọng nói: “Mẹ và dì Dung con hẹn nhau cùng ăn cơm trưa, sắp đến giờ rồi, nếu có người ở cùng con rồi, mẹ cũng yên tâm.”
Nghe thấy mẹ Đường nói như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên nghĩ đến, nói không chừng mẹ cố ý để Bùi Danh Chính đi vào, cũng không phải là thấy cô đau lòng khổ sở mà trong lòng không chịu được, mà là bởi vì bà có hẹn, không thể ở bên cạnh cô…
Trong lòng chợt lạnh, Đường Nhật Khanh đứng dậy: “Mẹ, mẹ khoan hãy đi, con có mấy lời muốn nói với mẹ.”
“Có chuyện gì chờ mẹ trở về hãy nói cũng không muộn.” Mẹ Đường cười cười: “Các con đừng quên chờ lát nữa ra ngoài ăn cơm, mẹ đi trước.”
Vừa nói, bà bước ra ngoài.
Trong lòng Đường Nhật Khanh nhất thời dấy lên một trận lửa giận, cô đã quá rõ, mẹ lúc này đi ra ngoài, làm gì có đi ăn cơm cùng dì Dung, rõ ràng chính là vì đi gặp người đàn ông bên ngoài kia của bà!
Đường Nhật Khanh vội vàng đuổi theo, lên tiếng hỏi: “Mẹ! Hôm qua mẹ không phải đồng ý với con rồi sao? Hôm nay muốn nói chuyện đi nhà giam thăm ba.”
Bước chân mẹ Đường ngừng một lát, quay đầu lại nhìn về phía cô, nhẹ giọng nói: “Khanh , chuyện thăm ba con không vội, chúng ta trở về nói sau.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh gấp gáp, vừa tức vừa giận: “Thăm ba không vội, là bởi vì mẹ vội vàng đi gặp người đàn ông bên ngoài kia sao!”
“Khanh !” Mặt Mẹ Đường biến sắc, giơ tay lên vung tới: “Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy!”
“Bốp!”
Thời gian dường như trong khoảnh khắc này dừng lại, Đường Nhật Khanh kinh ngạc giương mắt nhìn về phía mẹ Đường.
Mấy giây sau, mẹ Đường đột nhiên phản ứng lại, có chút khó tin nhìn cánh tay mình còn chưa kịp thu về, giọng nói nhất thời mềm xuống: “Khanh …”
Nước mắt Đường Nhật Khanh trong nháy mắt tuôn ra ngoài, không chút do dự xoay người đi ra ngoài.
Bùi Danh Chính vội vàng bước nhanh đuổi theo, trầm giọng kêu tên cô: “Đường Nhật Khanh!”
Mẹ Đường đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời chán nản không thôi…
Ngồi ở ghế phụ, Đường Nhật Khanh lại an tĩnh lạ thường, nửa ngày cũng không nói một chữ.
Bùi Danh Chính mặc dù lo lắng, nhưng biết lúc này không nên nói gì, ở bên cạnh cô là đủ rồi.
Đột nhiên, Đường Nhật Khanh mở miệng: “Xin lỗi, hôm qua em không nên đánh anh.”
Mới vừa rồi cô bị mẹ tát một cái, lúc này mới cảm nhận được bị người mình rất quan tâm cho một cái tát đến tột cùng là cảm giác thế nào.
Bùi Danh Chính dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Em đánh anh không sai, anh quả thật đáng đánh.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh từ từ quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Anh không tức giận sao?”
Kiêu ngạo như Bùi Danh Chính, người đàn ông với thân phận như anh, dưới một người trên vạn người, ở Hải Thành cũng không người nào dám chọc anh, mà anh không chỉ bị cô cho một tát, hôm nay lại vẫn không có câu oán hận nào.
Bùi Danh Chính cười khẽ: “Ai bảo anh thua ở trong tay em chứ? Hết cách thôi.”
Bất tri bất giác, anh đã vì cô thay đổi rất nhiều, tính cách người sống chớ lại gần đó, thói quen không thích tiếp xúc với người khác, sau khi yêu cô, toàn bộ đều bị phá vỡ.
Đường Nhật Khanh cong khóe môi, nhưng vẫn không vui nổi, nghĩ đến ba còn đau khổ ở trong nhà giam, cô không nhịn được иgự¢ đau nhói.
Đường Nhật Khanh cúi đầu xuống, trong lúc nhất thời nhức đầu không thôi: “Anh nói. . . Chuyện này em nên làm sao?”
Bùi Danh Chính hít sâu một hơi, còn chưa nghĩ xong trả lời như thế nào, người phụ nữ bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Em muốn gặp Phùng Chấn Bang, tự mình nói chuyện với ông ta.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính không kiềm được nhíu mày: “Trước kia anh điều tra tư liệu về ông ta, Phùng Chấn Bang không phải dạng hiền lành gì, sợ rằng khó đối phó.”
Cho dù ông ta khó đối phó cô cũng muốn gặp, dù sao, cái này liên quan đến gia đình cô, nếu mẹ thật sự khăng khăng muốn ở cùng ông ta, vậy một nhà ba người vốn hạnh phúc của cô tan vỡ.
“Em chỉ muốn gặp mặt ông ta nói chuyện một chút.” Đường Nhật Khanh hít sâu: “Anh giúp em được không?”
Trong lòng Bùi Danh Chính mềm nhũn, những lời khuyên giải khác cũng không nói ra nữa, đồng ý.
“Chỉ có điều hôm nay sợ rằng không được, buổi tối có xã giao, anh để Trương Phó liên lạc trước, hôm khác dẫn em qua đó.”
“Được.” Đường Nhật Khanh đáp ứng, thuận miệng hỏi: “Tối hôm nay có xã giao gì vậy.”
Bùi Danh Chính nhẹ giọng nói: “Gặp mặt trò chuyện với một lão tổng của công ty nổi tiếng ở Hải Thành, ông ta trước kia từng có kinh nghiệm tiếp nhận công trình chính phủ, trong tay có vài mạng lưới giao thiệp, nếu nói chuyện tốt, có thể để ông ta tiến cử.”
Vừa nghe anh nói như vậy, trước mắt Đường Nhật Khanh sáng lên: “Vậy em đi cùng anh.”
Hoàn cảnh như vậy đều là cao thủ cùng cao thủ so chiêu, nhất định có thể học được không ít thứ, cô đương nhiên hy vọng cùng đi theo mở rộng tầm mắt.
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn về phía cô, cong môi cười cười, hỏi ngược lại, “Em muốn như vậy qua đó?”
Đường Nhật Khanh ngẩn người: “Em. . . Thế nào?”
Bùi Danh Chính cười không nói, dừng xe ở ven đường, nhẹ giọng nói: “Chờ anh một chút.”
Vừa nói, anh đẩy cửa xe ra xuống xe, đi về phía cửa hàng tiện lợi, trong chốc lát, anh cầm một chai nước đá trở lại, đưa tay ra nhẹ nhàng nâng mặt Đường Nhật Khanh lên, đem chai nước đá dán lên nửa bên mặt sưng đỏ của cô.
“Mặt còn sưng, làm sao gặp người ta?”