HAI NGƯỜI CÃI NHAU SAO?
Cảm giác lòng bàn tay nóng rát nhắc nhở Đường Nhật Khanh không phải nằm mơ, cô không ngờ có một ngày mình lại làm loạn với Bùi Danh Chính đến mức này, thậm chí cô còn không kìm được ra tay.
Ảo não, thất vọng và rối rắm hoà vào một, ép cô thở không nổi.
Vội vàng chạy xuống lầu, thím Trương đang quét dọn vệ sinh bị Đường Nhật Khanh mặt đầy nước mắt doạ cho giật mình, bà vội vàng tiến lên hỏi: “Cô Đường, cô sao vậy?”
Đường Nhật Khanh không để ý trả lời, chỉ cố nén nước mắt lắc đầu, nhanh chóng đi ra cửa phòng khách, thay giày rồi tiện tay cầm túi xách trên giá rồi lao ra ngoài.
“Cô Đường!” Thím Trương lớn tiếng gọi, nhưng Đường Nhật Khanh cũng chạy đi không quay đầu lại.
“Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Thím Trương không dám chậm trễ, thấy không đuổi theo được Đường Nhật Khanh thì lập tức quay lại biệt hự, chạy lên cửa phòng ngủ tầng hai: “Cậu chủ, cô Đường sao lại khóc chạy ra ngoài thế? Cậu xem có cần cho người đuổi theo không…”
Cửa phòng ngủ mở lớn, Bùi Danh Chính đang ngồi trên sofa, sắc mặt âm trầm, nghe thấy thím Trương nói vậy thì nhíu mày, tiện tay cầm điện thoại bên cạnh lên gọi điện: “Đi theo Đường Nhật Khanh, đảm bảo an toàn cho cô ấy, cô ấy vừa mới ra khỏi biệt thự.”
Làm xong mọi việc, Bùi Danh Chính đứng lên, nhìn thím Trương vẫn đứng ở cửa không biết chuyện gì xảy ra, lạnh giọng nói: “Chuyện này bà không cần quan tâm, đi làm việc đi.”
Thím Trương nghe vậy, do dự gật đầu, xoay người đi ra.
Bùi Danh Chính đi ra ban công, từng đợt gió lạnh thổi tới, ý lạnh luồn vào cổ áo anh, lập tức khiến anh tỉnh táo vài phần.
Tỉ mỉ suy nghĩ chuyện này một lần, Bùi Danh Chính thở dài một hơi, chuyện lần này quả thật là anh không đúng, không hỏi rõ ràng đã nổi giận với cô.
Nhưng anh về đến biệt thự, thấy căn phòng trống không, gọi điện cô không nghe, cuối cùng anh hết cách mới cho người đi điều tra hành tung của cô, không ngờ lại tra ra được cô đang đi ăn trưa với người đàn ông khác, điều này khiến anh sao không tức giận cho được?
Dù sao suy cho cùng vẫn là anh sai, nhưng bây giờ hai người cần nhất là bình tĩnh, chỉ đành đợi đến khi bình tĩnh lại, anh lại đi tìm cô.
Chạy nửa đường cái, cuối cùng cũng chạy tới đường lớn, Đường Nhật Khanh đi chạy lại, cảm xúc phức tạp, sắc trời đã tối, bỗng cô không biết nên đi đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ còn một lựa chọn, về nhà.
Vì chuyện của mẹ nên thời gian này cô chưa về một lần nhưng bây giờ cô chạy ra từ biệt thự Bùi Danh Chính, căn bản không có nơi dừng chân, không bằng về nhà.
Tâm trạng mất mát đến cực điểm, Đường Nhật Khanh chậm rãi đi theo con đường, nhìn thấy một chiéc taxi trống bèn tiện tay chặn lại.
Nửa tiếng sau, cô đến được nơi cần đến, vừa đi tới cửa lớn biệt thự, cô nghe thấy giọng của mẹ, giọng nói lộn xộn khe khẽ, dường như đang nói chuyện với người khác.
Vừa đi tới cửa, mẹ Đường đang ngồi trên sofa phòng khách nghe thấy tiếng động thì vội đứng dậy: “Ai đấy?”
Đường Nhất Khanh nhẹ giọng đáp: “Mẹ, con về rồi.”
Sắc mặt mẹ Đường thay đổi, nhanh chóng tắt máy, vội vàng đứng dậy đi về phía cửa: “Khanh Nhi, sao hôm nay đột nhiên lại về vậy? Cũng không gọi trước cho mẹ một tiếng.”
Toàn thân Đường Nhật Khanh mệt mỏi, không để ý được nhiều, cô lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Mẹ, bây giờ con chỉ muốn tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon, mẹ đừng hỏi gì có được không?”
Nhìn dáng vẻ này của cô, mẹ Đường nhíu mày, do dự một lát, cuối cùng vẫn nuốt lại nghi vấn để vọt tới bên miệng lại: “Vậy được rồi, mẹ đi xả nước cho con.”
Thấy mẹ không nói hai lời lên lầu, đáy lòng Đường Nhất Khanh ấm áp, chóp mũi hơi cay, cô có chút muốn khóc.
Cô về phòng, thay quần áo sau đó đi đến phòng tắm, nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ trong phòng, tim bất giác mềm nhũn.
“Mẹ, thời gian này chúng ta cùng đi thăm ba, được không? Chắc chắn ba rất nhớ chúng ta.”
Động tác mẹ Đường ngưng lại, chậm chạp hồi lâu vẫn không đưa ra câu trả lời chắc chắn mãi sau bà ấy mới xoay người nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Con tắm rửa trước đi, đợi ngày khác tâm trạng con tốt hơn thì chúng ta lại nói chuyện này.”
Huyệt Thái Dương hơi đau, Đường Nhật Khanh cũng không muốn nghĩ nhiều, cô gật dầu trả lười: “Vâng, vậy khi khác chúng ta nói sau.”
Cô rất rõ, sớm muộn có một ngày, mẹ sẽ thẳng thắn với cô tất cả, vì thế cô cũng không sốt ruột nhất thời.
Đột nhiên, điện thoại đặt trên bàn rung lên, Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn, thấy số điện thoại nhà riêng của Bùi Danh Chính nhấp nháy, cô không nghĩ ngợi gì mà tắt máy rồi đi vào phòng tắm.
Nước nóng khiến người cô chậm rãi ấm trở lại, kể cả tư tưởng cũng linh hoạt hơn.
Trong đầu lướt nhanh mọi chuyện xảy ra hôm nay, Đường Nhất Khanh nhắm mắt lại, bất giác lại ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, bên tai bỗng có âm thanh vang vọng: “Khanh Nhi, mau tỉnh dậy!”
Đường Nhật Khanh mở to hai mắt, nhìn thấy mẹ đang ở bên cạnh.
“Đứa bé này, sao lại ngủ trong bồn tắm chứ? Trời lạnh như này, lỡ như bị cảm thì sao? Mau ngồi dậy!”
Nghe bà nói như vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới hoàn toàn tỉnh táo, quả nhiên nước hơi nóng đã trở thành nước ấm.
Từ bồn tắm đi ra, đầu Đường Nhật Khanh mơ mơ màng màng, vừa lên giường là ngủ thi*p đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh bị mẹ Đường gọi dậy: “Khanh Nhi, mau dậy đi.”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, lẩm bẩm: “Mẹ, để con ngủ thêm một lát nữa…”
Thấy Đường Nhật Khanh lười biếng nằm trên giường không chịu dậy, mẹ Đường vừa tức giận vừa buồn cười: “Con chắc chắn vẫn muốn ngủ chứ? Người nào đó đã đợi con bên ngoài rồi kìa!”
Đường Nhật Khanh tỉnh táo vài phần, lên tiếng hỏi: “… Ai ạ?”
Mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, Đường Nhật Khanh nhìn thấy ý cười không rõ trên mặt mẹ, bỗng cô hơi bất an, vội hỏi lại: “Ai đang đợi con cơ?”
Mẹ Đường hỏi ngược lại: “Con nói xem? Ngoài người bạn trai kia của con thì còn ai?”
Nghe thấy hai chữ “bạn trai”, Đường Nhật Khanh bật dậy, không còn chút buồn ngủ nào, cô ngồi thẳng người rồi vội vàng hỏi mẹ: “Sao anh ấy lại đến đây?”
“Sao mẹ biết được, không tin con dậy mà xem?”
Đường Nhật Khanh không do dự nữa, vội vàng xuống giường đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy Bùi Danh Chính đang đứng ngoài cửa.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, nghĩ thế nào cũng không ngờ anh lại tìm tới đây.
Mẹ Đường tới cạnh cô hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?”
Đường Nhật Khanh không trả lời, nhẫn tâm xoay người trở về giường, lạnh giọng nói: “Anh ấy muốn đứng ngoài đó thì cứ kệ anh ấy, chuyện này mẹ không cần quan tâm.”
Nói xong cũng không đợi mẹ Đường trả lười, Đường Nhật Khanh trùm chăn kín đầu, tiếp tục ngủ.
Mẹ Đường bất đắc dĩ lắc đầu, bước ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng lập tức yên tĩnh, Đường Nhật Khanh làm tổ trong chăn, vốn đĩnh ngủ tiếp nhưng trong đầu lại liên tục hiện lên khuôn mặt người đàn ông.
Trằn trọc chưa được mấy phút, Đường Nhật Khanh hoàn toàn không còn ý buồn ngủ, cô ngồi bật dậy, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nâng tay đập xuống giường, hạ quyết tâm trong lòng rồi xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô vẫn muốn hỏi anh, lẽ nào tối qua làm loạn một trận còn chưa đủ sao, hôm nay còn muốn sáng sớm chạy tới quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác! Dây dưa mãi!