Chàng CEO Của Tôi - Chương 283

Tác giả: Đinh Thiến

CHIẾN HỮU CÙNG MỘT CHIẾN HÀO
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Đường Nhật Khanh hít hít mũi, nhẹ giọng nói: “Em đang ở đại sảnh.”
Cô đang định nói ra ngoài đợi anh ta thì ai ngờ giọng Lục Nghiêu đột nhiên nghiêm túc vài phần, còn hơi gấp gáp hỏi cô: “Khanh Khanh, em khóc sao?”
Nghe thấy câu này của anh ta, Đường Nhật Khanh khó khăn lắm mới ngừng nước mắt, giờ lại không kiềm chế được tuôn rơi.
Nghe thấy giọng nói rất nhỏ của cô, Lục Nghiêu đã xác định được đáp án, anh ta nói: “Em đợi anh, bây giờ anh sẽ đi tìm em.”
Nói xong cúp máy, Đường Nhật Khanh hơi mờ mịt đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Trước đây cô chưa bao giờ ý thức được mình quan tâm Bùi Danh Chính thế nào, nhưng vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó thì không tự chủ được lo lắng, rơi nước ắmt đã đủ nói lên địa vị Bùi Danh Chính trong lòng cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn khiến cô thất vọng.
Khi cô đang lơ đãng, bỗng có một giọng nói truyền tới: “Khanh Khanh!”
Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của Lục Nghiêu đang bước nhanh về phía cô, Đường Nhật Khanh giật mình, trong lòng bỗng ấm áp khó hiểu.
Lục Nghiêu lại gần, thấy đôi mắt sưng đỏ của cô thì vội hỏi: “Em sao thế? Vì sao lại khóc?”
Đường Nhật Khanh vẫy vẫy tay, không muốn nói chuyện riêng tư cho người khác biết, dứt khoát không nói gì.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Lục Nghiêu cũng không ૮ưỡɳɠ éρ, anh ta lấy khăn tay hình vuông trong túi áo khoác ra rồi đưa cho cô: “Lau nước mắt đi, anh đưa em đi ăn.”
Đường Nhật Khanh đưa tay nhận lấy rồi gật đầu: “Được.”
Trên đường đến nhà hàng, Đường Nhật Khanh không nói gì, Lục Nghiêu ngồi bên cạnh cũng im lặng, đến nhà hàng, tâm trạng Đường Nhật Khanh mới bình phục lại.
Buổi chiều, Lục Nghiêu định khuyên vài câu nhưng thấy vẻ quật cường của Đường Nhật Khanh, biết lúc này chắc chắn cô không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy nữa nên anh ta cũng ngưng lại câu chuyện.
“Nhà hàng đồ Thái này nghe nói rất thuần tuý, một người bạn của anh giới thiệu, vừa hay hôm nay có thời gian, chúng ta cùng thử xem.”
“Vâng.” Đường Nhật Khanh gật đầu, cùng Lục Nghiêu đi vào nhà hàng.
Hai người họi món xong, đợi nhân viên phục vụ ra ngoài, Đường Nhật Khanh mới hỏi: “Lần này anh hẹn em ra ngoài gặp riêng là có chuyện gì muốn nói sao?”
Lục Nghiêu hơi ngạc nhiên vì cô có thể điều chỉnh trạng thái nhanh như vậy, bắt đầu nói việc chính: “Ừm… cũng không vội, lát nữa nói cũng được.”
“Nói đi, em muốn nghe.”
Thấy thái độ kiên quyết của Đường Nhật Khanh, Lục Nghiêu do dự một lát, lúc này mới chậm rãi nói: “Vẫn là chuyện liên quan đến việc hợp tác hai công ty chúng ta, em cũng biết, bây giờ bước đầu tiên chúng ta đã qua rồi, giao đấu thầu trên sách nhưng không có nghĩa đã đạt thành hợp tác, mắt thấy sắp công bố kết quả đấu thầu, trong thời gian này, chúng ta có phải nên làm chút hành động gì không?”
Ý trong lời Lục Nghiêu nói, Đường Nhật Khanh đã hiểu ra, cô cố ý tiếp tục hỏi: “Ví dụ như?”
Lục Nghiêu hạ thấp giọng: “Đấu thầu hạng mục lớn như này khó tránh khỏi có người qua lại và ngầm làm gì đó, điều này cả anh và em đều rõ, cho nên không thể thiếu tiếp xúc quan hệ và thăm dò, nhưng trước nay các em không sắp xếp như vậy, từ góc độ hợp tác mà nói, bây giờ anh không hiểu cách làm của các em.”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, vấn đề này cô đã từng hỏi Bùi Danh Chính nhưng câu trả lời của anh là anh sẽ xem xét rồi làm, cô không cần nhúng tay vào, nhưng bây giờ chuyện đã phát triển đến bước này, cho dù cô không muốn nhúng tay cũng khó.
Thấy Đường Nhật Khanh mãi không nói gì, Lục Nghiêu nói tiếp: “Anh biết quan hệ cạnh tranh giữa Tổng Giám đốc Bùi và phó giám đốc Bùi, cho nên tập đoàn Bùi thị đã tìm hai đối tác khác nhau, anh nghe nói phó giám đốc Bùi và Tổng Giám đốc Tiêu dạo này đang có quan hệ tiếp xúc, lẽ nào chúng ta thật sự không cần phải hành động gì sao?”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Chuyện này em đã bàn bạc với Bùi Danh Chính trước rồi nhưng anh ấy không muốn để em nhúng tay vào, anh ấy nói sẽ tự mình sắp xếp.”
Nghe vậy, Lục Nghiêu hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng đây không phải cạnh tranh đơn độc một nhà các em, phải biết rằng bất động sản Lâm Dụ tụi anh bây giờ và tập đoàn Bùi thị các em là chiến hữu cùng một chiến hào, anh ấy không thể dựa vào suy nghĩ của mình mà quyết định một việc nên hay không nên làm.”
Anh ta nói quả thật không sai, bây giờ họ là quan hệ hợp tác, nên làm thế nào, cụ thể ra sao đều cần bàn bạc…
Ngừng lại một chút, Đường Nhật Khanh mới nói: “Chuyện này em sẽ phản hồi lại ý kiến của anh với Tổng Giám đốc Bùi, cố gắng trả lời mọi người sớm nhất có thể.”
“Được, vậy nhờ em nhé.” Lục Nghiêu nghẹ giọng nói: “Nếu Tổng Giám đốc Bùi có cách nào tốt hơn thì anh cũng nguyện ý rửa tai lắng nghe.”
“Được, em sẽ nói lại với anh ấy.”
Trong lúc nói chuyện, thức ăn đã được đưa lên, Lục Nghiêu thay đổi khuôn mặt nghiêm túc vừa rồi, cười với cô: “Khanh Khanh, mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ nguội mất.”
Đường Nhật Khanh cười gật đầu: “Vâng.”
Ăn được hai miếng, bỗng nhiên Đường Nhật Khanh nhớ tới chuyện không vui xảy ra trong buổi liên hoan lần trước, cô nhìn Lục Nghiêu, hơi do dự rồi nhẹ giọng nói: “Anh Lục, chuyện ở buổi liên hoan lần trước…”
Cô còn chưa nói xong, Lục Nghiêu đã cười nhẹ ngắt lời cô: “Chuyện lần trước cũng do anh không đúng, không cần nhắc lại nữa, chúng ta đều đừng để trong lòng.”
Nhìn thấy anh ta thoải mái độ lượng như thế, Đường Nhật Khanh vui vẻ cười, gật đầu với anh ta: “Ừm, vậy em không nhắc lại nữa.”
Ăn được một nửa, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn, thấy ba chữ “Bùi Danh Chính” nhấp nháy trên màn hình, động tác bỗng dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ.
Điện thoại vẫn đang rung, Đường Nhật Khanh không hề có ý định nghe máy, Lục Nghiêu nhìn màn hình rồi nhìn cô nói: “Sao em không nghe?”
Đường Nhật Khanh đưa tay ấn vào nút khoá màn hình, đặt điện thoại lại trên bàn, hờ hững nói: “Không cần nghe.”
Lục Nghiêu nghe vậy cũng không nói gì nữa, không lâu sau anh ta thuận miệng tìm một cái cớ rời đi, để lại không gian cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nhìn cuộc gọi liên tiếp, lửa giận trong lòng lại dâng lên, cô dứt khoát để điện thoại về chế độ yên lặng, mắt không thấy tâm không phiền.
Lục Nghiêu vừa đi từ toilet ra, trước mặt có một người đàn ông đi tới, dáng người cao lớn, ăn mặc cầu kỳ, Lục Nghiêu lơ đãng ngước mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt người đó, ánh mắt không khỏi dừng lại một chút.
Người đối diện hiển nhiên cũng nhìn thấy anh ta, chủ động dừng bước, quen thuộc chào hỏi: “Tổng Giám đốc Lục, thật trùng hợp, lại có thể gặp nhau ở đây!”
Lục Nghiêu cười với Tiêu Nhạc Phi: “Đúng thế, Tổng Giám đốc Tiêu, vẫn khoẻ chứ?”
Tiêu Nhạc Phi không kìm được hỏi: “Đến đây ăn cơm chắc hẳn không phải xã giao nhỉ? Đi với bạn gái à?”
Lục Nghiêu hờ hững trả lời: “Đến cùng một người bạn cũ nói chút chuyện thôi.”
“Bạn cũ?” Tiêu Nhạc Phi như có điều suy nghĩ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Vì sao không dẫn tôi theo giới thiệu? Có lẽ mọi người đều là bạn ấy chứ?”
Sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống vài phần: “Hôm nay không tiện lắm, lần sau đi.”
“Vậy được, nghe Tổng Giám đốc Lục.” Tiêu Nhạc Phi cười có ý nghĩ sâu xa khác: “Đúng rồi, tôi đã muốn hẹn Tổng Giám đốc Lục gặp mặt riêng lâu rồi, không bằng hẹn ngày khác đi?”
Lục Nghiêu không muốn nói nhiều với anh ta nên nhã nhặn từ chối: “Ngại quá, dạo này công việc tôi rất bận, e là không có thời gian.”
Tiêu Nhạc Phi ý cười không đến đáy mắt nhìn Lục Nghiêu, hỏi ngược lại: “Vậy sao? Tổng Giám đốc Lục thật sự không muốn hợp tác với tôi sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc