Chàng CEO Của Tôi - Chương 276

Tác giả: Đinh Thiến

KHÔNG HOAN NGHÊNH TÔI ĐẾN
Nghe thấy câu đó, sắc mặt Chương Tú Tú liền thay đổi, cô ta vốn còn muốn để Dương Thu Dung đi khuyên Bùi Duy, không ngờ bà ta cũng không liên lạc được với con trai của mình.
Dương Thu Dung thở dài: “Ài, tôi cũng là đến tìm nó, không ngờ thằng con trời đánh này lại không thấy bóng dáng đâu cả!”
“Mẹ… mẹ đến tìm Bùi Duy là có chuyện gì sao?” Chương Tú Tú thử dò hỏi.
Bị cô ta hỏi câu này, sắc mặt của Dương Thu Dung bỗng tối sầm lại, giống như không muốn nói, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì cũng mở miệng nói ra: “Tú Tú, cô có biết mấy phu nhân hay đi cùng tôi không, họ nói tôi không có an phận cái gì đó, tôi đoán là có người cố ý ở sau lưng gây rối, tôi đến tìm Bùi Duy để hỏi thử, không ngờ nó không có ở đây.”
Chương Tú Tú thấy bà ta nói như thế, bất giác cau mày, tình cảnh này, cô hình như đã từng gặp rồi.
Cách đây một thời gian tư liệu đen của cô bị lộ ra khiến không ít công ty và các nhãn hiệu hủy hợp đồng với cô ta, đến cuối cùng còn khiến Bùi Duy tức giận, cô cho người đi điều tra, thế nhưng cuối cùng cũng không tra được cái gì.
Lẽ nào, người tiết lộ những thông tin này là cùng một người?
Não bộ Chương Tú Tú vận hành, lập tức đoán ra đối tượng hoài nghi, cô ta có chút kích động tóm lấy tay của Dương Thu Dung: “Mẹ, con hình như đoán được là ai làm rồi!”
Dương Thu Dung cũng kích động không kém, vội vàng hỏi: “Cô biết là ai làm?”
“Cách đây một khoảng thời gian, con những bị những tư liệu đó làm cho ảnh hưởng không ít, con còn đặc biệt cho người đi điều tra nhưng cũng không tra được, mới qua được bao lâu thì mẹ cũng bị lộ những thông tin đó, chuyện này rõ ràng là chơi chúng ta!” Chương Tú Tú thâm ý nhìn bà ta: “Mẹ nó xem, trừ người đó ra còn có thể là ai nữa?”
Hai người nhìn thẳng nhau, lúc này liền minh bạch.
Người nhằm vào hai người họ, trừ Bùi Danh Chính chắc chắn không có người thứ hai.
Sắc mặt Dương Thu Dung khẽ biến, hừ lạnh nói: “Thật sự là lang sói mà! Bình thường tôi cũng không có đối xử tệ với cậu ta, ông Bùi tôi cũng tận tình chăm sóc, tại sao cậu ta lại không chịu dừng tay chứ?”
Chương Tú Tú mỉm cười, trong lời nói còn mang theo sự chế giễu: “Anh ta có thể để mẹ vào mắt mới lạ đó, mẹ chính là mẹ của Bùi Duy, lại nhìn chằm chằm vào tài sản của nhà anh ta, anh ta cũng sẽ không để mẹ sống tốt đâu.”
“Hừ!” Đáy mắt của Dương Thu Dung lóe lên một tia hung ác: “Nếu đã như thế, vậy cũng đừng trách tôi tàn nhẫn! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ khiến cậu ta biết thế nào là gừng càng già càng cay!”
Thấy Dương Thu Dung phát hỏa, Chương Tú Tú lập tức ở bên cạnh đổ thêm dầu vào: “Đúng thế, mẹ, đừng để anh ta coi thường mẹ!”
Dương Thu Dung hồn hồn lại, ngước lên nhìn Chương Tú Tú: “Bên này là có chuyện gì? Bùi Duy thế nào đi ba ngày chưa về?”
Mặt mày Chương Tú Tú hiện lên một tia khó xử: “Mẹ, chuyện con giả mang thai… Bùi Duy đã biết rồi.”
Chuyện mang thai giả, cô đã sớm thú nhận trước mặt Dương Thu Dung rồi, dù sao cùng là phụ nữ, cô cho dù có giả vờ cũng không qua được hỏa nhãn kim tinh của bà ta, càng huống chi, bản chất của họ thuộc cùng một loại phụ nữ, vì mục đích không từ thủ đoạn.
Dương Thu Dung biết sự thật cũng không hề trách cô ta, ngược lại còn dặn cô ta xử lý cho ổn thỏa.
“Có chuyện gì? Cô không phải giấu kỹ lắm sao? Sớm nói cô bớt phóng túng đi, một chút cũng không nghe!”
“Còn không phải tại ả tiện nhân Đường Nhật Khanh kia sao!” Chương Tú Tú tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt: “Con vốn muốn tìm cơ hội chỉnh cô ta, không ngờ hai thủ hạ quá ngu, làm cho sự việc vừa thất bại cũng bị lộ ra! Đường Nhật Khanh lại bắt gặp con đưa tiền cho bác sĩ nên cô ta đã đem chuyện này nói ra ngoài!”
Dương Thu Dung cau mày, hiển nhiển có chút bất mãn với Chương Tú Tú: “Được rồi, cô trước tiên nghĩ cách xử lý tin đồn nhảm của tôi đi?”
“Con tìm người ép chuyện này xuống, có thể sẽ tốt hơn một chút.” Chương Tú Tú vừa nói, vừa mở miệng hỏi: “Nhưng bên phía Bùi Duy, còn nên làm sao khuyên anh ấy về đây?”
Dương Thu Dung uống ngụm trà: “Nói cô không có hiểu biết thì cô còn không thừa nhận! Con trai tôi mỗi ngày ở bên ngoài mệt sống mệt ૮ɦếƭ, thi thoảng một hai ngày không về nhà cũng là chuyện bình thường, cô ở nhà ngồi chơi không bằng đi giúp nó giải quyết mấy vấn đề khó trong kinh doanh đi, đến lúc công việc của nó thuận lợi, biết cô vì nó làm nhiều như thế, tự nhiên cũng trở về thôi!”
Nghe Dương Thu Dung nói như vậy, đáy mắt Chương Tú Tú liền lóe lên tia sáng: “Đúng thế! Nếu như công việc của anh ấy thuận lợi, khi trở về thái độ đối với con cũng sẽ tốt hơn!”
Dương Thu Dung gật gù: “Chính là đạo lý này! Cô càng suy nghĩ cho nó nhiều, nó cảm thấy cái tốt của cô, tự nhiên cũng sẽ thương cô!”
“Mẹ, con hiểu rồi!” Chương Tú Tú khẽ cười, trong lòng cô ta đã có cách rồi.
Đợi đến khi Dương Thu Dung rời đi, Chương Tú Tú lập tức rút điện thoại ra, gọi đi: “Tiểu Xuyên, chị có chút chuyện muốn nhờ em, em có rảnh không? Chúng ta cùng nói chuyện…”
Đẩy nhanh tiến độ công việc, bận rộn tới lui suốt mấy ngày, tổ dự án cuối cùng cũng hoàn thành bản kế hoạch rồi, chiều hôm đấy, sau khi bản kế hoạch đều Bùi Danh Chính xem qua và chốt định xong thì trực tiếp gửi cho dự thầu.
Tinh thần căng thắng suốt mấy ngày, Đường Nhật Khanh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô và Lục Nghiêu nhìn nhau, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Lục Nghiêu mỉm cười: “Phải, giai đoạn đầu đã kết thúc trọn vẹn, xứng đáng chúc mừng.”
Tuy hiện nay vẫn không biết kết quả đấu thầu nhưng bản kế hoạch này quả thật là thành quả từ sự cố gắng của nhân viên hai công ty, trong đó bao gồm không ít sáng kiến ý tưởng, quan điểm và quy hoạch đều tương đối tiên tiến.
Đường Nhật Khanh gật gật đầu: “Đúng, thành viên trong tổ dự án cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, khóe miệng Lục Nghiêu bất tri bất giác cũng cong lên, anh ta nhìn thấy sự kích động vui mừng của các thành viên trong tổ, không nhịn được đưa về đề nghị: “Không bằng tối nay mọi người đi tụ tập một bữa, coi như chúc mừng, nói không chừng sau này mọi người không có cơ hội tụ họp cùng nhau được nữa.”
Đường Nhật Khanh do dự trong giây lát rồi cũng gật đầu: “Được đó! Mọi người tụ tập một bữa, ngoài củng cố tình bạn bên ngoài công việc cũng hay mà.”
Cô nói xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mỉm cười nhìn Lục Nghiêu: “Có điều chuyện này em không quyết định được, còn phải hỏi tổng giám đốc Bùi đã.”
Nghe thấy Đường Nhật Khanh nhắc đến bốn chữ “tổng giám đốc Bùi” thì trên mặt Lục Nghiêu xuất hiện ý lạnh mờ nhạt, anh ta nhẹ nhàng gật đầu: “Nên thế, vậy tôi đợi tin tức của em.”
“Được!”
Dứt lời thì Đường Nhật Khanh xoay người rời khỏi phòng họp, trực tiếp đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Bùi Danh Chính đang sắp xếp công việc cho cấp dưới, Đường Nhật Khanh đứng ở cửa đợi bọn họ kết thúc thì mới gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Bùi, công việc của tổ dự án đã hoàn toàn kết thúc rồi, anh xem có nên chúc mừng một chút, sau khi tan làm mọi người đi ăn uống cái gì đó?”
“Được, em cứ sắp xếp đi.” Bùi Danh Chính mỉm cười nhìn Đường Nhật Khanh: “Có điều anh muốn đi cùng em.”
Vừa đến thời gian tan làm, mọi người trực tiếp đi ăn phòng bao đã đặt được ở khách sạn, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính sẽ đến muộn hơn một chút. Vừa bước vào phòng bao, Lục Nghiêu đã bước đến đón: “Khanh Khanh, em đến rồi?”
Khi nhìn thấy Bùi Danh Chính ở đằng sau Đường Nhật Khanh, sắc mặt anh ta liền lạnh lẽo.
Bùi Danh Chính thu toàn bộ biến hóa cảm xúc của Lục Nghiêu vào mắt, anh khẽ nheo mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc