Chàng CEO Của Tôi - Chương 272

Tác giả: Đinh Thiến

THỪA NHẬN MÌNH GHEN
Đường Nhật Khanh sững sờ, có chút hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, đây chính là cổng của bệnh viện, người đến người đi rất nhiều, Bùi Danh Chính lại bế cô lên, hấp dẫn không ít ánh mắt bên cạnh.
Đường Nhật Khanh lập tức có chút xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ иgự¢, Bùi Danh Chính vừa xấu hổ vừa thẹn thùng: “Anh mau thả em xuống đi, bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, em có thể tự đi được mà.”
Sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập, ôm cô bước xuống cầu thang, nghe cô nói như vậy, không khỏi nhíu mày: “Anh ôm bạn gái của anh, cứ để người khác nhìn thì có sao đâu.”
Câu nói này của anh mang theo phần không sợ hãi, lại khiến Đường Nhật Khanh nghe thấy mà không khỏi hơi đỏ mặt, nửa chữ cũng không nói ra khỏi miệng được.
Bùi Danh Chính ôm cô vào trong xe, ngăn cách với thế giới bên ngoài, Đường Nhật Khanh mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Từ bệnh viện chạy về biệt thự, bọn họ vừa mới vào cửa, thím Trương liền chào đón, lo lắng hỏi: “Cậu chủ, cô Đường, hai người vẫn ổn chứ.”
Tối hôm qua hai người trắng đêm không về, bà ta cũng lo lắng sợ hãi theo, ngủ không ngon giấc.
“Không có việc gì.” Bùi Danh Chính nói khẽ: “Thím Trương, chúng tôi còn chưa ăn cái gì, thím đi chuẩn bị ít đồ ăn đưa đến phòng ngủ đi.”
“Được rồi, tôi đi chuẩn bị ngay đây.” Thím Trương vội vàng đáp ứng, xoay người liền đi vào phòng bếp.
Đường Nhật Khanh đổi dép lê, không có sức lực mà đi đến cầu thang, còn chưa đi được mấy bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Có cần anh ôm em lên không?”
Nghe ra trong giọng nói của anh mang ý trêu ghẹo, cô bất đắc dĩ cười cười, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu.”
Về đến phòng ngủ, Đường Nhật Khanh trực tiếp ngã xuống giường, muốn nghỉ ngơi một chút, ai ngờ phần giường ở bên cạnh đột nhiên lún xuống, ngay sau đó, giọng nói của Bùi Danh Chính vang lên ở bên tai: “Anh có lời muốn nói với em.”
Đường Nhật Khanh mở to mắt nhìn về phía anh, mệt rã rời mà hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
“Chuyện buổi tối ngày hôm qua là do anh không đúng.” Giọng nói của Bùi Danh Chính chìm mấy phần: “Anh thừa nhận là anh không muốn để cho em và Lục Nghiêu tiếp xúc với nhau quá nhiều, cho nên mới nghỉ đến chuyện giao công việc của tổ kế hoạch cho Trương Phó làm.”
Đường Nhật Khanh vô thức mở miệng hỏi lại: “Cho nên nói, anh đây là đang thừa nhận mình ghen hả?”
“Ừm.” Bùi Danh Chính nhẹ nhàng đưa tay ôm cô vào иgự¢, cố gắng đè thấp giọng nói có chút khàn khàn của mình: “Anh thừa nhận, anh ghen.”
Sao cô lại không hiểu rõ ý đồ của Bùi Danh Chính cho được, nhưng hôm nay nghe được anh thẳng thắn chân thành, sự khó chịu ngăn ở chỗ sâu kia trong tim trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Đường Nhật Khanh hơi nâng mắt lên, từ góc độ của cô vừa vặn có thể nhìn thấy hầu kết nhấp nhô của người đàn ông, trong lúc nhất thời, cô như bị ma quỷ ám ảnh, đưa tay sờ lên cổ của anh, khẽ nâng cằm hôn lên hầu kết của anh.
Thân thể Bùi Danh Chính cứng đờ, chỉ cảm thấy một trận khô nóng xông lên đầu trong nháy mắt, anh có chút không tin được mà cúi đầu xuống, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt chứa cả bầu trời đầy sao của Đường Nhật Khanh.
Tay Bùi Danh Chính nóng hổi đặt ở cổ áo của cô, hai ba cái liền tháo máy cái cúc áo bên trên ra, đột nhiên ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa, giọng nói của thím Trương cũng truyền vào.
“Cậu chủ, cô Đường, tôi mang cơm lên đây.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì, đành phải đứng dậy đi mở cửa.
Cơm này là do anh kêu thím Trương đem lên, cũng không thể trách được bà ta đã quấy rầy chuyện tốt của anh.
Tiếp nhận khay cơm trong tay của thím Trương, Bùi Danh Chính đặt đồ ăn lên bàn, Đường Nhật Khanh nghe được mùi thơm, động tác nhanh nhẹn bò dậy từ trên giường, đôi mắt sáng lấp lánh.
Thấy được bộ dáng này của cô, ý cười nơi khóe miệng của Bùi Danh Chính càng sâu hơn, anh đưa đũa cho cô, nói khẽ: “Ăn no rồi mới có sức làm việc.”
Anh cố ý ngân dài hai chữ cuối cùng, đương nhiên Đường Nhật Khanh cũng hiểu hàm ý bên trong câu nói của anh, cô giả bộ như không nghe rõ, ăn một miếng cơm, nói: “Em mới không muốn làm việc, ăn xong em muốn đi ngủ thôi.”
Bùi Danh Chính cười khẽ: “Vậy đi ngủ cũng được.
Cơm nước xong xuôi, Đường Nhật Khanh vẫn là không thể trốn nổi mà bị ép phải vận động, sức lực toàn thân của Bùi Danh Chính giống như tràn đầy dùng mãi không hết được, giày vò đến khi cô kiệt sức, tứ chi muốn nhũn ra, lúc đó mới chịu bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh vừa tỉnh dậy, phát hiện đã hơn chín giờ, cô lập tức rời giường, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, cũng không thấy bóng dáng của người đàn ông.
“Thím Trương, Bùi Danh Chính đâu rồi.”
Trên mặt thím Trương như có gió xuân, cười trả lời: “Cậu chủ đã đi rồi, cậu ấy cố ý dặn dò tôi, hôm nay để cô nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần phải vội vàng đến công ty, tôi còn cố ý nấu canh bồi bổ cho cô, bây giờ tôi đi múc cho cô một chén.”
Canh bổ? Bùi Danh Chính vậy mà lại dặn dò thím Trương hầm canh bổ cho cô?
Gương mặt Đường Nhật Khanh lập tức nóng lên, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt thế nào với thím Trương.
Thím Trương cười tủm tỉm bưng chén canh tới, không quên căn dặn Đường Nhật Khanh: “Canh này vừa lúc còn nóng, cô uống nhanh đi, đừng để nó nguội.”
Đường Nhật Khanh gật đầu liên tục, cuối đầu cẩn thận uống một ngụm canh.
Cô đã sắp xếp công việc hôm nay rồi, xế chiều hôm nay còn phải đi xem tiến trình của tổ kế hoạch, còn phải mở một cuộc họp, cô nhất định phải mau chóng đến công ty.
Vội vàng cơm nước xong xuôi, Đường Nhật Khanh nhanh chóng đến công ty, vừa đến văn phòng cũng không kịp nghỉ ngơi, trực tiếp đi đến khu làm việc tạm thời của nhóm kế hoạch.
“Mọi người hãy xử lý số liệu của hạng mục cho tốt, cần phải dùng nhiều loại biểu đồ để thể hiện.” Lục Nghiêu đứng ở giữa bàn làm việc, mở biểu đồ số liệu của bộ phận ra, nhíu nhíu mày: “Sợ là nhiêu đây cũng không được, ít nhất phải bao gồm cả số liệu trong năm năm. Đợi lát nữa tôi hỏi số liệu của tập đoàn Bùi thị, các người trước cứ làm tốt số liệu đang có đi.”
Lục Nghiêu vừa nói xong, lơ đãng quét mắt qua, thấy Đường Nhật Khanh đang đứng ở cửa, đầu tiên là anh ta ngẩn người, lập tức đáy mắc hiện ra ý cười.
“Em đã đến rồi à?” Lục Nghiêu đi tới: “Sao hôm qua em không đến công ty?”
Đường Nhật Khanh do dự trong chớp mắt, cười với anh ta một cái: “Còn có chút chuyện, hiện tại đã xử lý xong rồi.”
Nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, trên mặt Lục Nghiêu lướt qua một tia lo lắng, anh ta hít một hơi thật dài, có chút bất an mở miệng: “Có phải là vì anh không?”
Tối hôm đó bọn họ cùng nhau ăn cơm đã bị Bùi Danh Chính bắt gặp, ngày hôm sau Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính cũng không đến công ty, vẫn là do Trương Phó tiếp đãi anh ta và nhân viên của nhóm kế hoạch, điều này khiến anh ta không thể không liên tưởng đến việc này có phải là có quan hệ với anh ta hay không.
Đường Nhật Khanh trấn an cười cười với anh ta: “Không phải đâu, là một chuyện khác, bây giờ đã giải quyết xong rồi.”
Nghe nữ khí khẳng định của Đường Nhật Khanh, lúc này Lục Nghiêu mới không tiếp tục hỏi nữa.
“Tiến trình hiện tại đến đâu rồi?”
Lục Nghiêu ôm hòa mở miệng: “Vẫn tốt, chính là có chút tài liệu không đầy đủ, còn cần em đi tìm một chút.”
“Cái nào? Bây giờ em đi tìm ngay.”
“Dự đoán doanh thu và một số số liệu về dự báo kế hoạch.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh ngẩn người: “Những số liệu này em cũng đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, chắc là để ở trên bàn của em, quên đưa cho mọi người, em đi lấy ngay bây giờ đây.”
Nói xong, Đường Nhật Khanh quay người đi về phòng làm việc của mình.
Cửa khép hờ, cô vừa đi đến cửa liền nghe âm thanh truyền ra ở bên trong.
Đường Nhật Khanh không chút do dự đẩy cửa ra, nhìn thấy Hồ Nguyệt Như đang đứng trước bàn làm việc của cô, cô ta đang tìm kiếm cái gì đó.
Trong lòng Đường Nhật Khanh siết chặt, nhíu mày vội vàng mở miệng hỏi: “Thư ký Hồ, cô đang làm cái gì vậy?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc