CÔ CŨNG THẬT CÓ BẢN LĨNH!
Đường Nhật Khanh vừa nói lời này ra, toàn bộ bầu không khí trong phòng khách đều lạnh xuống, ngay cả một người giúp việc đứng ở bên cạnh cũng đều lấy sắc mặt như gặp quỷ mà lặng lẽ nhìn về phía bên này.
Chương Tú Tú kịp phản ứng đầu tiên, cô ta trừng to mắt, lạnh giọng nói lại: “Đường Nhật Khanh, cô nói bậy bạ cái gì đó?”
“Tôi nói bậy à?” Đường Nhật Khanh cười lạnh: “Mười giờ sáng ngày ba tháng mười một ở bệnh viện nhân dân trung tâm thành phố, cô cho bác sĩ khoa phụ sản là Tào Linh một tấm thẻ ngân hàng, có đúng hay không?”
Gương mặt Chương Tú Tú đỏ lên, lập tức phủ nhận: “Cô nói hươu nói vượn! Tôi chưa từng làm qua chuyện đó.”
Đường Nhật Khanh đã sớm dự liệu cô ta sẽ phủ nhận, không chút hoang mang mà mở miệng nói: “Nếu như cô đã không làm, vậy bây giờ chúng ta gọi điện thoại cho bác sĩ Tào Linh một chút, hoặc là mấy người chúng ta đích thân đi đến bệnh viện Nhân dân một chuyến, cô có dám không?”
“Nếu như tôi đoán không lầm, người phẫu thuật sinh non cho cô hẳn cũng là vị bác sĩ Tào Linh này làm đi, đúng không?”
Đường Nhật Khanh hỏi vài câu, lập tức hỏi đến toàn thân Chương Tú Tú run rẩy, ngay cả phản bác cũng không nói ra được.
Bùi Duy khó thể tin được nhìn về phía Chương Tú Tú, giọng nói âm trầm mở miệng: “Cô ấy nói là sự thật sao?”
Sắc mặt Chương Tú Tú hơi trắng, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, ngay cả khóe miệng đều đang cố nén sự run rẩy.
Là thật hay là giả, chỉ sợ là vừa nhìn phản ứng của cô ta như vậy, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rồi.
Đường Nhật Khanh nâng mắt nhìn về phía Bùi Duy, nói khẽ: “Nếu như anh không tin, có thể đi điều tra một chút. Tôi tin tưởng lấy năng lực và thủ đoạn của anh, rất nhanh là có thể tra ra được rõ ràng sự thật.”
Bùi Duy trầm mặc một hồi lâu, kiên định chậm rãi phỏng đoán trong lòng, anh ta giận không thể bộc phát, cất bước đi lên phía trước, đưa một tay ra nắm chặt cổ áo của Chương Tú Tú, âm thanh đè ép hỏi ngược lại: “Chương Tú Tú, loại chuyện này mà cô cũng dám gạt tôi?”
“Bùi Duy… em sợ là anh sẽ rời xa em…” Chương Tú Tú dĩ nhiên đã rối tung rối mù lên, run rẩy vươn tay cầm lấy tay của anh ta: “Là em sợ mất đi anh cho nên mới như vậy…”
Bùi Duy thẹn quá hóa giận, không lưu tình chút nào mà mà đẩy Chương Tú Tú qua một bên, Chương Tú Tú không đứng vững, trực tiếp té ngồi xuống đất.
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chương Tú Tú trên mặt đất, bàn tay bất tri bất giác nắm chặt lại.
Đột nhiên, vai của cô cảm thấy ấm áp, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Danh Chính đứng ở bên cạnh cô.
Bùi Danh Chính lạnh lùng nhìn về phía Bùi Duy, mở miệng nhắc nhở: “Các người đã có chuyện nhà cần phải xử lý, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy thêm nữa. Nhưng có lời nói khó nghe tôi phải nói, Bùi Duy, trông chừng người của mình cho tốt, nếu như lần sau tay của cô ta còn còn ngã vào bên chúng tôi, tôi có làm cái gì cũng sẽ không báo cáo lại cho cậu.”
Nói xong, Bùi Danh Chính ôm vai Đường Nhật Khanh đi ra khỏi nhà.
Nghe anh nói như vậy, Bùi Duy chỉ cảm thấy mặt của mình như bị tát một bàn tay, vừa cay vừa nóng. Đợi bóng dáng của hai người biến mất khỏi cửa, hắn liền vươn tay nắm chặt cổ áo của Chương Tú Tú, gần như là kéo cô ta từ dưới đất lên, tức giận nói: “Chương Tú Tú! Cô thật sự là loại người này!”
Bốp một tiếng, trên gương mặt Chương Tú Tú bị tát một bàn tay, mặt của cô ta bị đánh lệch sang một bên, còn chưa kịp phản ứng, lại một bạt tay hung hăng khác, đánh đến nỗi mắt cô ta nổi đom đóm, một mùi vị ngai ngái sộc thẳng đến yết hầu.
“Bùi Duy…” Chương Tú Tú vừa mới mở miệng nói chuyện, liền cảm giác được cổ họng bị siết chặt, một bàn tay to lớn đang Ϧóþ cổ cô ta, gần như sắp không thở nổi rồi.
“Chương Tú Tú, từ nay về sau đừng gọi tên của tôi nữa!” Đáy mắt Bùi Duy lóe ra lửa giận: “Tôi chê cô bẩn.”
Nói xong, anh ta buông cô ta ra, thân thể Chương Tú Tú mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Bùi Duy không để ý tới cái khác, quay người liền đi thẳng đến cầu thang, vẫn không quên giận dữ hét về phía một người giúp việc đang đứng nghệch ở một bên: “Lập tức đi lên lầu, gom hết toàn bộ đồ đạc của cô ta đem xuống đây.”
Người giúp việc không dám không nghe lời, cúi đầu bước nhanh về phía trước, đi ngang qua Chương Tú Tú đang ngã ngồi trên mặt đất, cũng không dám đến đỡ, vội vàng bước lên lầu.
Chương Tú Tú một mình ngồi trên mặt đất, gương mặt nóng rát, vừa tức vừa giận, nước mắt không cầm được mà tuôn ra, cô ta vươn tay nắm chặt tấm thảm trên mặt đất, nghĩ đến Đường Nhật Khanh, một trận hận ý xông lên đầu, nghiến răng nghiến lời nói: “Đường Nhật Khanh, tôi và cô không đội trời chung.”
Đi ra khỏi biệt thự, Đường Nhật Khanh lên xe, trong lòng vẫn cảm thấy ngột ngạt, cô hít một hơi thật dài, hai cánh tay lạnh rét thấu xương nắm cùng một chỗ, lại bất an lạ thường.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn đưa qua, bao trùm trên mu bàn tay của cô, lập tức có cảm giác ấm áp truyền tới.
Bùi Danh Chính nhỏ giọng khuyên nhũ: “Đừng lo lắng, nếu như cô ta còn dám làm ra cái gì, nữa anh nhất định sẽ không tha cho cô ta.”
Quay lại bệnh viện, Đường Nhật Khanh vừa đẩy cửa bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy Giang Vãn Vãn đã đổi lại quần áo của mình, đang thu dọn đồ đạc.
Đường Nhật Khanh giật mình, vội vàng tiến lên hỏi: “Vãn Vãn, sao cậu dậy rồi?”
Giang Vãn Vãn quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức giương khuôn mặt tươi cười nhìn về phía cô: “Nhật Khanh, bác sĩ nói tớ có thể xuất viện.”
“Không cần làm kiểm tra nữa sao?” Đường Nhật Khanh vẫn còn cảm thấy không yên lòng.
“Còn làm kiểm tra cái gì nữa, cậu nhìn tớ bây giờ khỏe khoắn chưa!” Giang Vãn Vãn sinh long hoạt hổ, còn cố ý nhảy nhảy trước mặt cô.
Nhìn thấy Giang Vãn Vãn đã khôi phục sức sống, Đường Nhật Khanh nhịn không được cũng cười theo, tâm trạng lo lắng ban đầu đã lập tức tốt hơn rất nhiều, cô vươn tay nắm tay của Giang Vãn Vãn, đôi môi run rẩy đang muốn mở miệng, lại bị Giang Vãn Vãn trực tiếp đánh gãy.
“Nhật Khanh, chuyện này không thể trách cậu được, cậu không cần thiết mà áy náy với tớ, hai chúng ta đều là bạn bè, vốn là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, cho nên chuyện này cậu không cần phải để trong lòng, biết chưa hả.”
Thấy Giang Vãn Vãn bình thường là một người tùy tiện không tim không phổi, đột nhiên lại nói ra những lời đứng đắn như vậy, Đường Nhật Khanh không khỏi có chút ngoài ý muốn, nhưng lại có một dòng suối ấm áp tuôn chảy trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, trở tay lại nắm lấy tay Giang Vãn Vãn, nhẹ nhàng gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Giang Vãn Vãn cười cười, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Nhưng mà nếu muốn đền bù cho tớ, thì cậu mời tớ đi ăn đồ nướng đi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Được rồi, đừng nói là một bữa, ba bữa năm bữa tớ cũng mời được nữa, cậu cứ quyết định thời gian đi.”
Nghe Đường Nhật Khanh muốn mời, Giang Vãn Vãn lập tức cười đến cả mắt cũng híp hết cả lại, cô ta nhẹ gật đầu: “Hôm nào đi, bây giờ tớ muốn về nhà tắm trước, cả người đều dính dấp.”
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Giang Vãn Vãn làm thủ tục xuất viện, đưa cô đến cửa, nhìn Triệu Phiên tự mình đưa cô ta về nhà, lúc này mới yên lòng.
Đột nhiên, sau lưng truyền tới một âm thanh trầm thấp: “Chúng ta cũng về nhà đi.”
Đường Nhật Khanh ngẩn người quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Bùi Danh Chính chân thành, cô nhẹ nhàng gật đầu, nói khẽ: “Ừm.”
Từ tối hôm qua lúc Giang Vãn Vãn xảy ra chuyện đến bây giờ, cô và Bùi Danh Chính vẫn luôn chạy đôn chạy đáo, không kịp nghỉ ngơi cho thật tốt, bụng còn đói, bây giờ chuyện đã giải quyết rồi, cô hận không thể lập tức quay trở về phòng ngủ một giấc thật ngon
Bước chân Đường Nhật Khanh nhanh hơn, vừa định xuống cầu thang thì đột nhiên chân mềm nhũn, thân thể không khống chế được mà muốn ngã về một bên.
Mắt nhìn thấy sắp ngã trên mặt đất, đột nhiên có một bàn tay to cứng rắn đưa qua đỡ được cánh tay của cô, lúc này cô mới đứng vững được.
Bùi Danh Chính cất bước tiến lên, không nói lời nào, xoay người trực tiếp bế ngang cô lên.