CHUYỆN NÀY CŨNG CÓ TRÁCH NHIỆM CỦA EM
Tim Đường Nhật Khanh đập như trống, tên kia tiến lên phía trước một bước, cô thuận thế lùi ra sau một bước, cô vừa lùi vừa giằng co tranh thủ thời gian.
Chờ hai người đã đến vị trí đã hẹn, Đường Nhật Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cất cao giọng hỏi: “Vãn Vãn ở đâu, tôi muốn xem cô gái có an toàn không.”
“Đi theo tao.” Tên gầy kia cầm con dao quơ quơ trên không trung, trên mặt bộc lộ sự hung ác.
Đột nhiên sau lưng tên gầy xuất hiện một bóng người, Bùi Danh Chính giơ chân lên đạp trúng hắn ta, hai chân của tên gầy mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, con dao trong tay đã bị Bùi Danh Chính đá bay đi xa, bộp một tiếng rơi trên mặt đất.
Bùi Danh Chính bước lên phía trước, một tay dè lên vai của tên gầy, một cái tay khác bắt lấy hai cánh tay của hắn ta kéo ra phía sau, lập tức tên gầy nghẹn ngào kêu đau.
Đường Nhật Khanh liền tranh thủ thời gian mà nhặt con dao ở dưới đất lên, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía: “Vãn Vãn! Vãn Vãn, cậu ở đâu vậy?”
Bùi Danh Chính hung hăng tăng lực trên tay, tên gầy gào lên thảm thiết: “Đau…Đau! A…”
“Nói mau, người ở đâu!”
“Ở… sau gốc cây đằng kia.”
Hắn ta vừa dứt lời, bên kia liền truyền đến tiếng bước chân, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính cùng sững sờ.
Một tên mập giữ Giang Vãn Vãn đang bị trói rất chặt, mở miệng hét về phía bọn họ: “Bọn… bọn mày thả nó ra.”
Thấy tên mập kia không có sức lực, động tác và giọng nói không lưu loát, trong lòng Bùi Danh Chính đã nắm chắc, anh nhìn về phía Đường Nhật Khanh, trực tiếp mở miệng ra lệnh: “Em bước ra phía sau anh đi, đưa con dao cho anh.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy liền lập tức làm theo, cô đưa con dao trong tay cho Bùi Danh Chính.
Một tay Bùi Danh Chính khống chế tên gầy, một cái tay khác cầm con dao trực tiếp để ở ngay cổ của hắn ta, lưỡi dao lạnh lẽo vừa kề sát bên cổ của tên gầy, hắn ta lập tức bị dọa đến run rẩy.
Tên mập hiển nhiên cũng bị sợ đến choáng váng, nhìn Giang Vãn Vãn, lại nhìn tên gầy, hơi do dự.
“Thả người ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ cho cậu thấy máu của hắn ta.” Giọng nói Bùi Danh Chính hung ác mở miệng, bàn tay cầm con dao càng thêm dùng sức.
Tên gầy bị dọa đến nhũn cả chân.
Tên mập kia cũng đang do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này có âm thanh của tiếng bước chân đang nhanh chóng đi về phía bên đây, giọng nói của Triệu Phiên truyền đến: “Tổng giám đốc Bùi.”
“Lên đi.”
Một nhóm người nhanh chóng tiến lên phía trước, Bùi Danh Chính trực tiếp đưa tên gầy trong tay đẩy sang bên cạnh, giao cho Triệu Phiên.
Tên mập kia bị dọa cho lập tức buông tay, giơ hai tay lên cao vừa lui về sau vừa run rẩy mở miệng: “Tôi… tôi cũng không có làm gì… cái gì cũng không làm.”
Nhìn thấy một người đàn ông đang dìu Giang Vãn Vãn từ trong bụi cỏ ra, Đường Nhật Khanh kích động, vội vàng chạy đến: “Vãn Vãn, cậu không sao chứ?”
Giang Vãn Vãn cạn kiệt sức lực mà lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu… Nhật Khanh…”
Cô ta nói xong, thân thể lại mềm nhũn, ngã thẳng trên người của Đường Nhật Khanh, hôn mê bất tỉnh.
“Vãn Vãn!” Trong lòng Đường Nhật Khanh xiết chặt, vội vàng nhìn về phía người ở bên cạnh: “Nhanh, nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện!”
“Triệu Phiên, chuyện còn lại thì cậu xử lý đi.” Bùi Danh Chính trầm giọng phân phó một câu, sau đó kêu người ôm lấy Giang Vãn Vãn vọt thẳng ra khỏi công viên.
Một nhóm người vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn Giang Vãn Vãn được đưa vào phòng cấp cứu, Đường Nhật Khanh vẫn không yên lòng như cũ.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, rốt cuộc là sao đây!
Cô đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, tinh thần có chút không tập trung.
Bùi Danh Chính bước tới đưa cho cô một ly nước nóng: “Uống chút nước nóng trước đi, làm ấm cho cơ thể.”
Đường Nhật Khanh đưa hai ta nhận lấy, trái tim vẫn treo tại cuống họng như cũ: “Anh nói xem… rốt cuộc bọn họ là ai, cuối cùng là có mục đích gì?”
Bùi Danh Chính vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô, an ủi mở miệng: “Đừng lo lắng, anh đã cho người đi điều tra rồi, không bao lâu sẽ có sự thật rõ ràng.”
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Sau nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, bác sĩ bước ra ngoài.
Đường Nhật Khanh liền vội vàng tiến lên phía trước, mở miệng hỏi thăm: “Bác sĩ, bạn của tôi thế nào rồi?”
“Không có việc gì, cũng là do sợ hãi quá độ mà dẫn đến hôn mê, trên người có vài chỗ bị trầy da và máu ứ đọng, nhưng cũng không nghiêm trọng, không cần quá lo lắng đâu.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Đường Nhật Khanh thở phào một cái: “Cảm ơn bác sĩ.”
Y tá chuyển Giang Vãn Vãn đến phòng bệnh bình thường, Đường Nhật Khanh lập tức đi theo trông chừng, cô vừa đi đến cửa, tay đã bị người khác kéo lại.
Bùi Danh Chính nhẹ giọng mở miệng: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu không thì em về trước đi, anh sẽ cho người ở đây trông coi.”
“Không được.” Đường Nhật Khanh không hề suy nghĩ mà trực tiếp mở miệng từ chối: “Vãn Vãn là vì em mới bị bắt cóc, chuyện này em cũng có trách nhiệm, cô ấy còn chưa tỉnh lại, em tuyệt đối sẽ không đi khỏi.”
Thấy thái độ của cô kiên quyết, Bùi Danh Chính đành phải đổi giọng, anh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Vậy anh ở đây với em, chuyện này em không cần quá lo lắng, anh thấy hai tên lưu manh kia cũng không có kinh nghiệm gì, có lẽ là bị người nào đó xúi giục. Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ an toàn cho em.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy ấm áp, cô khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Em tin tưởng anh, em vào phòng nhìn Vãn Vãn một chút…”
Nói xong, cô đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Nhìn Vãn Vãn còn nằm trên giường bệnh ở trạng thái hôn mê, đáy lòng Đường Nhật Khanh sinh ra cảm giác hổ thẹn, nếu để cho cô biết cuối cùng là ai động tay động chân ở sau, cô nhất định sẽ không tha thứ.
Ngồi trông chừng ở đầu giường, không biết qua bao lâu, hai mí mắt của Đường Nhật Khanh càng ngày càng nặng, bất tri bất giác lâm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi Đường Nhật Khanh vừa mở mắt ra, phát hiện vậy mà mình lại nằm trên một cái giường bệnh, đại não trống rỗng, sau đó cô mới chậm lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Không phải là cô vẫn luôn trông chừng bên cạnh Giang Vãn Vãn sao? Sao bây giờ lại nằm ở đây?
Đường Nhật Khanh lập tức bước xuống giường, đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn thấy Bùi Danh Chính đang ngồi trên ghế ở ngoài hành lang chợp mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Bùi Danh Chính lập tức nhìn về phía cô đang bước qua: “Tỉnh rồi hả?”
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng gật đầu, có chút do dự mà mở miệng dò hỏi: “Không phải em vẫn luôn trông chừng ở bên giường Vãn Vãn sao? Sao em lại nằm trong phòng bệnh khác?”
Vẻ mặt Bùi Danh Chính rã rời, giọng nói mang theo sự mệt mỏi mà trả lời: “Anh thấy em ngủ thi*p đi, cho nên ôm em vào phòng bệnh trống ở bên này.”
Nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút đau lòng, cô vội vàng đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Cho nên anh ở ngoài này trông chừng em cả một đêm?”
Bùi Danh Chính mỉm cười với cô: “Anh không sao, đi thôi, chúng ta đi xem bạn em thế nào rồi.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, đi theo Bùi Danh Chính vào phòng bệnh ở kế bên.
Giang Vãn Vãn đã tỉnh lại, y tá đang làm kiểm tra cho cô ta, nhìn thấy Đường Nhật Khanh đẩy cửa bước vào, ánh mắt của cô ta lập tức sáng ngời: “Nhật Khanh.”
Đường Nhật Khanh nhanh chóng đi lên phía trước, lo lắng hỏi: “Vãn Vãn, cậu thế nào rồi, cảm giác đỡ hơn chút nào chưa?”
Giang Vãn Vãn gật đầu liên tục, không tự chủ mà đỏ cả vành mắt: “Tớ không sao, Nhật Khanh, nhờ có cậu tối hôm qua đã đến kịp lúc, nếu không thì tớ không biết sẽ xảy ra chuyện gì…”
Bùi Danh Chính đứng ở một bên, đột nhiên trầm giọng mở miệng: “Rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”