GIANG VÃN VÃN BỊ BẮT CÓC
Thân thể Đường Nhật Khanh chấn động, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã cúp điện thoại trước.
Chẳng lẽ Giang Vãn Vãn đã bị bắt cóc?
Ý nghĩa này vừa xuất hiện trong đầu Đường Nhật Khanh, trái tim cô xiết chặt, không tự chủ được mà căng thẳng, vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi đi một lần nữa.
Không có ai bắt máy.
Nỗi bất an trong lòng cô càng mãnh liệt hơn, trong lúc nhất thời, Đường Nhật Khanh không biết làm sao. Cô đứng ở giao lộ nhìn xe chạy tới chạy lui, từ đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Cuối cùng là ai đã bắt cóc Giang Vãn Vãn, còn có thể kêu tên cô rõ ràng như vậy, kêu cô đi đến đó, rốt cuộc là có mục đích gì?
Nhưng bây giờ đang trong tình thế cấp bách, Đường Nhật Khanh cũng không có thời gian để nghĩ rõ ràng những vấn đề này, cô đứng bên lề đường đưa tay đón xe, nhưng không có một chiếc xe nào dừng lại.
Đứng chờ hơn cả nửa ngày cũng không thấy một chiếc taxi nào, Đường Nhật Khanh sốt ruột đến nỗi nước mắt đều rơi xuống, đang lúc không biết phải làm như thế nào, một chiếc xe quen thuộc đột nhiên dừng ở trước mặt cô.
Bùi Danh Chính đẩy cửa bước xuống xe, bước chân vội vàng đi về phía cô, lúc nhìn thấy ở khóe mắt của người phụ nữ đều là nước mắt lóng lánh, anh không khỏi sững sờ, nhanh chóng đi đến hỏi: “Em sao vậy?”
“Giang Vãn Vãn…Vãn Vãn bị bắt cóc rồi, làm sao bây giờ.” Giang Vãn Vãn sốt ruột, khóc càng dữ dội hơn.
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Danh Chính chìm xuống, vươn tay ôm cô vào lòng: “Đừng lo lắng, em nói cho anh nghe tình huống là như thế nào?”
“Em đã hẹn gặp với cậu ấy ở cửa tiểu khu, lúc nãy em gọi điện cho cậu ấy, là một người đàn ông nghe điện thoại, kêu em đến công viên đối diện cư xá, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả, bây giờ em nên làm gì đây? Đối phương biết tên của em, nói không chừng lại nhắm vào em mà đến…”
Đường Nhật Khanh khóc không thành tiếng, rối tinh rối mù cả lên, Bùi Danh Chính vội vàng đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô: “Chúng ta cùng đến đó, em đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.”
Bước lên xe theo Bùi Danh Chính, Thường Hiện lái xe với tốc độ nhanh chóng chạy đến vườn địa đàng. Trạng thái của Đường Nhật Khanh rốt cuộc cũng bình tĩnh được một chút, nhưng trái tim vẫn dán tại cuống họng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn về phía Đường Nhật Khanh, bình tĩnh mở miệng dặn dò: “Bây giờ tiếp tục gọi điện thoại cho cô ấy, tốt nhất nên duy trì cuộc trò chuyện, bảo đảm cho cô ấy vẫn an toàn, chờ đến nơi thì những chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gọi cho Giang Vãn Vãn, gọi liên tục ba cuộc, cuối cùng bên kia cũng nhận điện thoại.
“Không được báo cảnh sát, một mình cô đến đây, bây giờ chỉ còn lại mười phút.”
Thân thể Đường Nhật Khanh khẽ run lên, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại: “Bạn của tôi… cô ấy thế nào rồi? Tôi muốn đảm bảo cô ấy vẫn an toàn, các người muốn bao nhiêu tiền, bây giờ tôi có thể trực tiếp đi rút tiền mặt.”
“Bọn tôi không cần tiền, cô đến đây đúng giờ, nếu không chúng tôi không đảm bảo cô ta có thể an toàn được.”
Bên kia nói xong, cũng không hề do dự mà cúp điện thoại.
Mũi Đường Nhật Khanh thấy chua xót, nắm chặt điện thoại trong tay: “Không phải là vì tiền, mà là muốn em một mình qua đó, điều đó có thể cho thấy được đây là nhằm vào em mà đến…”
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Bùi Danh Chính trong nháy mắt trầm xuống: “Mà bọn hắn cũng không phải chỉ có một người.”
Anh nói xong, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại: “Triệu Phiên, gọi cho tôi ba bốn người đến công viên đối diện cư xá Vườn Địa Đàng, cố gắng làm trong âm thầm, lập tức đến đó ngay đi.”
Anh cúp điện thoại, nhìn sắc mặt khẩn trương của Đường Nhật Khanh, đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Có anh ở đây, em yên tâm đi.”
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, nước mắt trên mặt đã khô, tâm trạng phức tạp khó tả.
Giang Vãn Vãn là bởi vì cô nên mới xảy ra chuyện, cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô ta.
Cùng lúc đó, trong công viên đối diện vườn địa đàng, một đoạn đường mòn quanh co khúc khuỷu, hai bên có trồng những cây cao lớn. Giang Vãn Vãn bị trói trên một cây đại thụ, trong miệng bị nhét miếng vải, cô ta không có sức lực mà nhìn hai người đàn ông ở cách đó không xa.
Một mập một gầy, đặc điểm nhận dạng quá rõ ràng.
Tên mập có chút do dự, rõ ràng lực lượng không đủ, mở miệng hỏi: “Khỉ tử, bây giờ đã trôi qua mười lăm phút rồi, mày nói xem, có khi nào cô ta không đến không?”
“Không đâu.” Đôi mắt của tên ốm kia bén nhọn, giọng nói khẳng định: “Chúng ta đã theo dõi mấy ngày rồi, thường xuyên thấy cô gái này ở cùng với Đường Nhật Khanh, Đường Nhật Khanh cũng là người có lương tâm, sẽ không mặc kệ mà vứt bỏ cô ta đâu.”
“Cũng đúng.” Tên mập như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu, nhìn Giang Vãn Vãn đang bị trói ở kia một chút, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng: “Nếu như cô ta không đến, vậy dáng dấp cô gái này cũng rất đẹp, tao thích…”
“Bốp!”
Tên gầy đưa tay hung hăng đánh vào đầu tên mập một cái, hừ lạnh nói: “Cái đồ không có tiền đồ, mày đã quên đại ca giao phó thế nào à, chúng ta phải làm chuyện chính.”
“Đúng đúng đúng…” Tên mập vội vàng tỉnh táo lại, lẩm bẩm nói: “Đại ca kêu chúng ta phải nghe lời chị Tô, chị ấy nói cái gì thì chúng ta làm cái đó.”
“Mày biết vậy là được rồi!” Tên ốm hừ một tiếng, thận trọng đi đến bên cạnh, ló đầu ra quan sát con đường nhỏ đầy đá cuội, vẫn không nhìn thấy bóng người nào.
Bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, thời tiết còn lạnh như vậy, trong nơi hoang vu nhất của công viên nhỏ này, nửa ngày cũng không có một bóng người.
“Ê mập, mày nghe tao nói đây, đợi lát nữa nếu như Đường Nhật Khanh đến, tao sẽ đi qua trước, mày đứng ở bên đây trông chừng cô gái này, tuyệt đối đừng để cô ta trốn thoát, có nghe chưa.”
Tên mập gật gật đầu: “Biết rồi khỉ ốm.”
Không lâu sau, trên con đường nhỏ đầy đá cuội đột nhiên truyền đến âm thanh, tên mập và tên gầy đều sững sờ, bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, lập tức bắt đầu hành động.
Tên gầy ngồi xổm ở phía sau bụi cỏ, cố gắng muốn nhìn rõ bóng người trên con đường nhỏ, thế nhưng khoảng cách quá xa, hắn ta nhìn cũng không rõ lắm, hắn ta dứt khoát cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi điện thoại.
Đường Nhật Khanh đang đi trên đường, đột nhiên điện thoại rung lên, cô không hề do dự mà nhấn nghe: “A lô, các người đang ở đâu?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông đè ép rất thấp: “Tiếp tục đi thẳng về phía trước.”
Cả trái tim của Đường Nhật Khanh điều dán ở cổ họng, chậm rãi thả chậm bước chân, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Lúc nãy cô đã thương lượng với Bùi Danh Chính ở trên xe, nếu như cô không xuất hiện mà để Bùi Danh Chính đi qua đó, chỉ sợ đám lưu manh bên kia vừa thấy không phải là cô, bọn chúng sẽ mang theo Giang Vãn Vãn mà chạy trốn, còn có thể trực tiếp làm Giang Vãn Vãn bị thương, như vậy chuyện sẽ càng trở nên hỏng bét hơn.
Cho nên cô muốn mạo hiểm đi trước để dụ bọn lưu manh xuất hiện, chờ đến khi thời cơ đã chín mùi, Bùi Danh Chính lại lao ra, đây là biện pháp tốt nhất. Nói tóm lại, cô tuyệt đối sẽ không để cho Vãm Vãn bị thương.
“Dừng lại!”
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói ra lệnh của người đàn ông, bước chân Đường Nhật Khanh dừng lại, vội vàng đứng im tại chỗ.
Cô đang đứng im ở đó, có chút mờ mịt nhìn quanh bốn phía, chính là muốn mở miệng hỏi một câu, đột nhiên đối phương lại cúp điện thoại. Sau đó, ở cách đó không xa có một bụi cỏ cao đến nửa người, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Dáng người của tên kia rất gầy, trực tiếp nhảy qua hàng rào, nhanh chóng chạy đến phía cô.
Đường Nhật Khanh vô thức lùi lại, mở miệng hỏi ngược lại: “Rốt cuộc anh là ai, cuối cùng là muốn làm gì?”
Trong tay tên kia cầm một con dao nhỏ bén nhọn sáng loáng, ánh sáng màu trắng bạc của con dao khiến trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy phát lạnh.
Trong lúc hốt hoảng, cô giả bộ bình tĩnh nhìn thoáng qua bốn phía, xác định không có ai ở bên ngoài, lập tức lượn quanh một vòng, tên gầy đang cầm dao kia cũng đi một vòng theo cô.
Tên gầy kia không nhịn được mà mở miệng ra lệnh: “Đừng có lòng vòng, mau đi theo tao.”