TỪ LÚC BẮT ĐẦU ĐÃ KHÔNG TIN EM
Tay Đường Nhật Khanh run một cái, vừa định ấn nghe, ai ngờ mẹ Đường ở phía trước đột nhiên xoay người lại, vươn tay giữ lấy cánh tay của cô, kéo đến bên cạnh Lục Nghiêu: “Chỉ biết chơi điện thoại, bây giờ cũng sắp phải đi rồi, cũng không biết chào hỏi với người ta.”
Đường Nhật Khanh nắm điện thoại ở trong tay, giương mắt về phía Lục Nghiêu, nhẹ nhàng cười với anh ta.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, mẹ Đường đã haha mở miệng: “Khanh Khanh, mẹ và dì Trân với dì Dung của con đi chung, lúc nãy tiểu Lục đã đồng ý với mẹ, muốn đưa con đến chỗ của bạn con, các con trên đường cẩn thận.”
Nói xong, bà đứng ở một bên chờ dì Dung, ý cười nơi đáy mắt quá rõ ràng.
Mẹ Đường đã đi xa, Đường Nhật Khanh kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía Lục Nghiêu, cười nói giải thích: “Đàn anh Lục, anh đừng hiểu lầm, mẹ em chính là như vậy đó, thấy người đàn ông nào mà có chất lượng tốt là nghĩ trăm phương ngàn kế để làm cầu nối cho em, chuyện hôm nay anh đừng để trong lòng, hôm nào đó em mời anh ăn cơm.”
“Không có gì đâu, ngược lại anh thật sự cảm thấy mấy dì rất thú vị.” Lục Nghiêu cười cười, trong giọng nói cũng không hề có một tia mất kiên nhẫn.
Anh ta dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại mở miệng hỏi: “Đúng rồi, dì biết em đã có bạn trai chưa?”
Đường Nhật Khanh sững sờ, nói khẽ: “Biết…”
Ánh mắt Lục Nghiêu thay đổi, chính là muốn tiếp tục hỏi vài câu, ai ngờ điện thoại trong tay Đường Nhật Khanh lại vang lên.
Đường Nhật Khanh cầm điện thoại lên nhìn, lại là cuộc gọi của Bùi Danh Chính, cô lập tức dừng một chút, mỉm cười với Lục Nghiêu: “Em nghe điện thoại cái nhé.”
Nói xong, cô thuận tay nhận điện thoại đặt lên tai: “A lô.”
Sau đó, cô quay người lại, lúc nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia ở không xa bên ven đường, giọng nói đến miệng cũng im bặt.
Bùi Danh Chính đứng ở nơi đó, sắc mặt hờ hững nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, dường như thời gian cũng dừng lại.
“Khanh Khanh…”
Sau lưng truyền đến tiếng nói của Lục Nghiêu, Đường Nhật Khanh như mới tỉnh khỏi mộng, vội vàng để điện thoại di động xuống, cũng không quan tâm đến người đứng phía sau, nhanh chân bước về phía Bùi Danh Chính.
“Anh… sao hôm nay đã về rồi?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh nhạt đến cực điểm, trong đôi mắt hình như cũng không có bất kỳ biểu lộ dư thừa gì, thế nhưng trên người lại tản ra khí lạnh.
“Muốn gặp em, cho nên mới quay về sớm.”
Sau khi nói câu này, Bùi Danh Chính cũng không dừng lại động tác, trực tiếp quay người mở cửa xe bước lên xe.
Trong lòng Đường Nhật Khanh xiết chặt, cô đã cảm giác được tâm trạng của anh không đúng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lục Nghiêu: “Đàn anh Lục, em đi trước nha.”
Nói xong, cô cũng nhanh chóng leo lên xe.
Bên trong xe im lặng mấy phút, Đường Nhật Khanh tỉnh táo lại, trong bóng tối mờ mờ mà thăm dò đưa tay ra sờ đến tay Bùi Danh Chính, cô nhẹ giọng mở miệng: “Anh mới trở về từ sân bay hả? Anh đã ăn cơm chưa?”
Không ai trả lời lại.
Trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy luống cuống không thể nói được, cô đang do dự có nên tiếp tục mở miệng hay không, đột nhiên bàn tay kia trở ngược lại nắm lấy tay cô.
Trong bóng tối, Đường Nhật Khanh nhìn thấy con ngươi của người đàn ông lóe lên ánh sáng.
Sau khi im lặng một hồi, Bùi Danh Chính đột nhiên mở miệng: “Công việc của nhóm kế hoạch, anh định giao lại cho Trương Phó.”
Trong giọng nói của anh cũng không có quá nhiều cảm xúc, đơn giản giống như đang nói tối nay ăn cái gì. Nhưng Đường Nhật Khanh sửng sốt trong chớp mắt, mày nhăn lại, lúc này mới hỏi ngược lại: “Tại sao?”
Trong khoảng thời gian gần đây, công việc của nhóm kế hoạch đều là do cô đích thân đi làm, bây giờ Bùi Danh Chính đột nhiên giao chuyện này cho Trương Phó, vậy khoảng thời gian bận bù đầu bù cổ và nỗ lực của cô tính là cái gì.
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu lại, còn chưa mở miệng nói, Đường Nhật Khanh đột nhiên đã hiểu được, cô hít vào một ngụm khí lạnh, hỏi ngược lại: “Là bởi vì chuyện vừa rồi sao? Bởi vì em với Lục Nghiêu cùng một chỗ, cho nên anh cho rằng giữa hai bọn em có cái gì đó sao?”
Bùi Danh Chính im lặng trong chốc lát, sau đó nói khẽ: “Anh chỉ là không muốn thấy em quá vất vả.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh lạnh lẽo, không hiểu sao lại cảm thấy tức cười, cô ở bên cạnh Bùi Danh Chính lâu như vậy, anh vẫn không chịu tin tưởng cô.
Đường Nhật Khanh rút tay mình ra khỏi tay anh, giọng nói cũng đề cao mấy phần: “Lục Nghiêu là đàn anh của em, giữa em và anh ấy căn bản không có quan hệ gì, đột nhiên anh lại đem công việc của em chuyển cho người khác, không phải là bởi vì anh không tin em sao?”
“Đường Nhật Khanh, không phải là anh không tin em?” Chân mày Bùi Danh Chính cau chặt, cổ họng khô khốc: “Anh chỉ là không thích em ở cùng với người đàn ông khác.”
Huống hồ gì đó lại là một người đàn ông có ý với cô.
Cho dù Lục Nghiêu không nói, anh cũng có thể nhìn ra anh ta có ý khác với Đường Nhật Khanh, huống chi mẹ của Đường Nhật Khanh lại coi trọng Lục Nghiêu như vậy, vậy bọn họ đem người bạn trai là anh đây đặt ở chỗ nào?
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh người lạnh thành tiếng, nói cho cùng, anh ấy vẫn là không tin mình mà thôi.
“Từ lúc bắt đầu, chuyện của nhóm kế hoạch đều do em phụ trách, em tuyệt đối không đồng ý giao cho người khác.” Thái độ của Đường Nhật Khanh kiên quyết, nhìn về phía Thường Hiện ngồi trên ghế lái, lạnh giọng mở miệng: “Chú Hiện, dừng xe ở ven đường, cho con xuống xe.”
Nghe được cô nói như vậy, Bùi Danh Chính không khỏi nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
Đường Nhật Khanh lên tiếng mở miệng: “Từ lúc bắt đầu anh đã không tin em, có đúng không?”
Cho dù mũi mỏi nhừ, cô vẫn cố gắng nén nước mắt, lạnh giọng hỏi lại: “Từ chuyện đấu thầu lần trước, đến mối quan hệ giữa em và Lục Nghiêu, anh chưa hề thật sự tin tưởng em một lần.”
Đúng lúc xe dừng hẳn ở ven đường, Đường Nhật Khanh không chút do dự đẩy cửa xe ra bước xuống xe, bước nhanh về phía trước.
Trong lòng Bùi Danh Chính chìm xuống, cũng xuống xe theo cô, thấy bóng lưng kiên quyết của người phụ nữ, anh không khỏi cau mày: “Đường Nhật Khanh, em đây là thật sự muốn vì một người Lục Nghiêu mà cãi nhau với anh hả?”
Nghe anh nói như vậy, lửa giận trong lòng Đường Nhật Khanh càng tăng lên, cô lại bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà vội vàng rời đi.
Trong tim cô chưa hề có vị trí cho người đàn ông khác, nhưng anh lại keo kiệt không cho cô nửa phần tin tưởng.
Đường Nhật Khanh càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, bất tri bất giác đã đỏ cả vành mắt, lấy điện thoại di động ra, phát hiện trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ của Giang Vãn Vãn, còn có mấy cuộc gọi bên Zalo lúc nãy ngồi trên xe nên cũng không có nhận.
Đường Nhật Khanh vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Giang Vãn Vãn, điện thoại đã được kết nối, nhưng không có người nhận.
“Không lẽ là cậu ấy đã về nhà rồi sao?”
Mắt liếc nhìn thời gian, qua thời gian hẹn của bọn họ đã mười mấy phút, trong lòng Đường Nhật Khanh có cảm giác áy náy, liên tiếp gọi thêm mấy cuộc điện thoại mà vẫn không có người nhận.
Liên tiếp gọi năm sáu phút, bên phía Giang Vãn Vãn vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng Đường Nhật Khanh không hiểu sao lại có cảm giác bất an. Cô đi đến ven đường, vừa gọi điện thoại không ngừng cho cô ta, vừa dự định đón taxi.
Đột nhiên điện thoại reo một cái, cuộc gọi đã được kết nối, Đường Nhật Khanh liền tranh thủ đưa điện thoại đến bên tai: “Vãn Vãn, cậu đang ở chỗ nào vậy?”
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ: “Đường Nhật Khanh, cho cô hai mươi phút, lập tức đến công viên nhỏ đối diện Vườn Địa Đàng, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”