“NIỀM VUI BẤT NGỜ”
Cho dù trong lòng bất mãn với phản ứng của Đường Nhật Khanh, mẹ Đường cũng không để biểu lộ cảm xúc trên mặt, bà mỉm cười nhìn về phía Lục Nghiêu, theo đó mà đổi đề tài.
“Tiểu Lục à, cuộc sống ngày thường của con có người chăm sóc không?”
Lục Nghiêu nhẹ nhàng trả lời: “Trước đó con đi du học ở nước ngoài, sống một mình quen rồi, hơn nữa trong nước cũng rất thuận tiện, mua thức ăn hay đồ online cũng nhanh gọn hơn so với nước ngoài, cũng không cần có người khác chăm sóc.”
“Vậy cũng rất tốt.” Mẹ Đường liên tục gật đầu tán thưởng, thừa dịp Lục Nghiêu đang dùng bữa, bà nâng mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, ra hiệu cho cô nói chuyện.
Đường Nhật Khanh lại giống như không hề nhìn thấy cái gì, tự mình ăn chút đồ, cô cũng không muốn cùng mẹ diễn tiếp kịch vui này.
Lục Nghiêu thấy trên bàn không có người nào nói chuyện, anh ta dùng đũa gắp cho Đường Nhật Khanh một con tôm bự, nói khẽ: “Khanh Khanh, anh nhớ em rất thích ăn tôm, ăn nhiều một chút đi.”
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn đàn anh.”
Mẹ Đường ngồi ở bên kia nghe được, nhịn không được mà mỉm cười, cảm thán nói: “Tiểu Lục thật là cẩn thận, ngay cả sở thích của Khang Khanh nhà chúng ta mà cũng nhớ, thật sự rất tri kỷ.”
Lần này, bà liều mạng chớp mắt ra hiệu cho một Đường Nhật Khanh, Đường Nhật Khanh cố ý làm trái ngược lại, cô đặt đũa xuống, ân cần hỏi han: “Mẹ, mắt của mẹ bị gì vậy, không thoải mái hả?”
Mẹ Đường ngẩn người, thấy Lục Nghiêu ở bên cạnh cũng nhìn về phía bà, vội vàng dụi dụi mắt, cười khan vài tiếng: “Không có gì không có gì, tiếp tục ăn đi.”
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, hơn nữa ngày, mẹ Đường cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Chỉ là không khí yên tĩnh như vậy không duy trì được bao lâu, mẹ Đường xuất ra chiêu cuối cùng, bà đứng dậy đi nhà vệ sinh, lúc trở về, bên cạnh mình có thêm hai người phụ nữ. Một người là dì Dung thường qua lại với mẹ Đường, còn người kia thì Đường Nhật Khanh cũng đã từng gặp, dì Trân cũng rất quen thuộc với mẹ Đường.
Nhìn ba người phụ nữ mỉm cười đi về bàn của bọn họ, Đường Nhật Khanh giật nảy mình, vô thức đứng thẳng lưng.
Lục Nghiêu nhìn theo ánh mắt của Đường Nhật Khanh, lúc nhìn thấy ba người, anh ta cũng hơi sững sờ, lập tức liền hiểu rõ, cong môi cười cười.
Vừa đến gần, mẹ Đường liền vội vàng mở miệng giải thích: “Khanh Khanh, không ngờ hôm nay hai dì của con cũng đến ăn cơm ở đây, dì ấy nghe nói con và tiểu Lục cũng ở đây, nhất định phải tới chào hỏi với các con, mẹ cản cũng cản không được.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh lại quá hiểu rõ ràng, dì Dung và dì Trân chắc chắn là do mẹ đã sắp xếp sẵn trước đó, sao có thể trùng hợp như vậy. Bọn họ tới đây ăn cơm, hết lần này đến lần khác, hai người bạn tốt nhất của mẹ cũng tới chỗ này ăn cơm.
Dì Dung mỉm cười nhìn về phía Đường Nhật Khanh, thân thiện chào hỏi: “Khanh Khanh, đã lâu không gặp nha, con nhóc này đã trở nên xinh đẹp như vậy.”
Đường Nhật Khanh cũng đứng dậy chào hỏi với mấy người: “Dì Dung, dì Trân, con chào hai dì.”
Lục Nghiêu cũng đứng dậy theo, dì Trân bên cạnh nhìn thấy Lục Nghiêu, đáy mắt cũng phát ra ánh sáng: “Đây chính là tiểu Lục à, đẹp trai có khí chất, thật xứng đôi với Khanh Khanh.”
“Đúng vậy đúng vậy, bà nhìn hai đứa bọn nó xem, người thì đẹp trai, người thì xinh gái.”
Dì Dung và dì Trân tôi một câu bà một câu, không ngừng tán dương.
Lục Nghiêu nghe bọn họ nói như vậy, vốn còn muốn mở miệng giải thích, cuối cùng thấy thật sự không có cơ hội để giải thích, đành phải bất đắc dĩ cười cười nhìn về phía Đường Nhật Khanh.
Trong lòng Đường Nhật Khanh có chút băn khoăn, ban đầu là hẹn ăn cơm với Lục Nghiêu, không ngờ vì vậy mà để Lục Nghiêu làm động vật quý hiếm một lần, để cho bọn họ lần lượt tham quan.
…
Trên đường Bình Giang, một chiếc xe hơi màu đen lao đi vun ✓út, Bùi Danh Chính ngồi trong xe, đưa tay nhấn nhấn mi tâm, nét mặt đầy vẻ mệt mỏi rã rời.
Giọng nói của anh lạnh lùng: “Còn bao lâu nữa?”
Thường Hiện quan sát một chút, mở miệng nói: “Khoảng năm phút nữa, qua giao lộ phía trước Là đến rồi.”
Hai ngày nay anh đi công tác ở Nhật Bản, công việc vừa bận rộn lại không có gì thú vị, anh vì gấp gáp muốn về gặp Đường Nhật Khanh, vì vậy mà gia tăng tiến độ công việc, xử lý xong liền bay thẳng về nước, bỏ qua luôn thời gian ăn tối.
Nhưng mà cũng không tính là gì, chỉ cần tối nay có thể nhìn thấy Đường Nhật Khanh, xem như cũng không uổng công.
Lúc nãy gọi điện thoại cho Triệu Phiên, anh ta ấp úp trong điện thoại, chỉ nói là Đường Nhật Khanh đi dùng cơm với mẹ của cô ấy, sau khi báo cho anh ta một cái địa chỉ thì cũng không nói gì khác.
Đã như vậy thì anh tự mình chạy thẳng đến cho Đường Nhật Khanh một niềm vui bất ngờ.
Xe chạy qua giao lộ, dừng ở chỗ đậu xe ở bên ngoài nhà hàng, Bùi Danh Chính đẩy cửa bước xuống xe, đang muốn ra khỏi cửa, đột nhiên nhìn thấy một đám người ngồi bên trong cửa sổ trong suốt sáng ngời ở sát đất.
Người ngồi ở bàn kia là dễ thấy nhất, bọn họ đều đang đứng, càng quan trọng hơn là, trong đó có thân ảnh uyển chuyển nhỏ bé, không phải là người mà hai ngày nay anh đều nhớ đến sao?
Nhìn bên trong cửa sổ sắt đất có bốn năm người cười cười nói nói, bước chân Bùi Danh Chính dừng lại, giống như là bị điểm huyệt.
Mẹ Đường và hai người phụ nữ vây quanh người của Đường Nhật Khanh và Lục Nghiêu, cười nói cái gì đó, mà sắc mặt Lục Nghiêu ôn hòa, từ đầu đến cuối trên mặt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, cực kỳ kiên nhẫn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh ở bên cạnh, nụ cười trông thật hạnh phúc.
Trong đó có một người dì vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy Lục Nghiêu về phía Đường Nhật Khanh, ánh mắt và nụ cười mập mờ trên mặt không cần nói cũng biết.
Cho dù Bùi Danh Chính đứng cách xa như vậy, nhhe không được bọn họ đang nói cái gì, mhưng có lẽ cũng có thể đoán được nội dung.
Ánh sáng trong mắt Bùi Danh Chính lập tức tối đi mấy phần, nhìn thấy Đường Nhật Khanh cũng cười vui vẻ, trong lúc nhất thời, khí lạnh toát ra toàn thân.
Bây giờ anh đã hiểu, trách không được lúc nãy Triệu Phiên ấp úng trong điện thoại, có mấy câu cũng không nói rành mạch được, hóa ra không phải anh cho Đường Nhật Khanh niềm vui bất ngờ, mà là Đường Nhật Khanh đã cho anh niềm vui bất ngờ.
Bùi Danh Chính quay người, sắc mặt lạnh lùng leo lên xe, không nói một câu nào.
Thường Hiện nhìn sắc mặt Bùi Danh Chính, thận trọng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ đi đâu?”
“Cứ chờ.”
Sau khi phun ra hai chữ, Bùi Danh Chính dựa người trên lưng ghế, cũng không tiếp tục nói thêm nữa chữ nào.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không thể nghi ngờ gì, trong lòng anh đương nhiên rất tức giận. Hơn nữa anh cũng rất rõ ràng, mẹ Đường không hề coi trọng anh, thái độ đối với anh cũng không bằng nữa phần khi đối với Lục Nghiêu.
Sau hơn bốn mươi phút, bữa ăn cũng kết thúc.
Vừa rồi nghe dì Trân và dì Dung lải nhải cả nửa ngày, thật vất vả bọn họ mới đi khỏi, mẹ Đường còn nói không ngừng, đến mức cả lỗ tai của cô cũng muốn rớt ra ngoài.
Chờ sau khi ăn đồ ngọt xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, bọn họ mới nói cười đi ra khỏi nhà hàng, nói chính xác thì chỉ có mẹ Đường và Lục Nghiêu đi ở phía trước cười cười nói nói.
“Dì, nếu như dì muốn đi, lần sau con có thể dẫn dì và Khanh Khanh đi chung. Trang viên tư nhân kia là do một người bạn của chú con mở, tính riêng tư rất cao, có thể chèo thuyền hái hoa quả, thật sự rất thú vị.”
“Vậy thì tốt quá, lần sau có thời gian thì chúng ta cùng đi đi. Tiểu Lục, chắc là không phiền con chứ?”
“Không phiền phức đâu ạ, dì yên tâm đi.”
Đường Nhật Khanh đi theo phía sau bọn họ, không ngờ bọn họ cũng đã hẹn thời gian cho lần gặp sau, không khỏi có chút bất đắc dĩ. Cô mở điện thoại ra, nhìn thấy Giang Vãn Vãn gửi tin nhắn Zalo đến: “Hôm nay lại tăng ca, bây giờ tớ đang về đây, khoảng bốn mươi phút nữa đến cửa tiểu khu. Đợi lát nữa tớ chờ cậu, chúng ta cùng nhau đi ăn ở cửa hàng bên cảnh tiểu khu.”
Vừa rồi trên bàn ăn quá gò bó, Đường Nhật Khanh cũng ăn không nhiều, vừa nghĩ đến cơm niêu nóng hổi, không khỏi cảm thấy thèm ăn, lập tức trả lời tin nhắn: “Được thôi.”
Cô không yên lòng đi ở phía sau mẹ Đường và Lục Nghiêu, vừa muốn cất điện thoại, đột nhiên điện thoại rung lên.
Màn hình lấp lóe, phía trên hiển thị cái tên mà cô quen thuộc nhất, Bùi Danh Chính.