Chàng CEO Của Tôi - Chương 258

Tác giả: Đinh Thiến

NGỰC BỊ BỎNG
Bị Bùi Danh Chính giày vò đến nửa đêm, rạng sáng ngày hôm sau, toàn thân Đường Nhật Khanh đều mỏi nhừ, đến công ty cũng ngáp liên tục.
Nhìn phần tài liệu vừa đưa tới đã chất đầy bàn, Đường Nhật Khanh nhíu chặt lông mày.
Lượng công việc ngày hôm nay dường như còn lớn hơn ngày hôm qua, cộng thêm tổ kế hoạch mà cô mới lập ra, một mình cô càng thêm bận rộn.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến, tiểu Trương đẩy cửa đi vào: “Chị, những thứ này hôm nay nhất định phải sắp xếp xong, vốn là việc của chị Nguyệt Như, nhưng hôm nay chị ấy xin nghỉ cho nên em đưa tới cho chị.”
Đường Nhật Khanh hơi ngạc nhiên: “Thư ký Hồ xin nghỉ sao?”
Tiểu Trương nhẹ gật đầu: “Xin nghỉ một ngày, nghe nói là sức khỏe không được tôt.”
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, không nói gì khác: “Được, cô để xuống đây, tôi sẽ xử lý.”
Từ khi cô đến Bùi thị, đây là lần đầu tiên thấy Hồ Nguyệt Như xin nghỉ phép, dường như cô ta gần đây cũng ít xuất hiện trước mặt mình, thần long không thấy đầu đuôi.
Lợi dụng cơ hội đưa văn kiện tới cho Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh nhân tiện hỏi thăm: “Hôm nay thư ký Hồ xin nghỉ sao?”
“Ừm.” Bùi Danh Chính nhẹ gật đầu: “Gần đây cô ta không để tâm đến công việc, không biết bận việc gì, bây giờ em có quá nhiều công việc, giải quyết một phần trước, còn lại hôm nào hãy làm sau cũng không muộn.”
“Được.” Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, tâm trạng hơi khác thường.
Thấm thoát đã đến cuộc họp với nhóm kế hoạch của Lục Nghiêu, Đường Nhật Khanh không dám chậm trễ, vội vàng lên đường đi đến bấn động sản Lâm Dụ.
Để bảo không có bất kỳ sai sót nào, cô đề nghị thành lập một nhóm kế hoạch, trước tiên cô muốn xem xét kỹ các thành viên trong nhóm, Lục Nghiêu đã đồng ý, đương nhiên là Mộ Nhật Khanh muốn đến công ty bọn họ xem xét tình hình.
Triệu Phiên chở Đường Nhật Khanh trực tiếp tiến đến bất động sản Lâm Dụ, lúc đi ngang qua trung tâm thành phố, không ngờ lại bị kẹt xe.
Ngồi trên xe, Đường Nhật Khanh buồn bực ngán ngẩm, tiện tay cầm điện thoại mở ra, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của Triệu Phiên: “Chị, chị xem, người kia có phải của công ty chị không? Hình như tôi đã từng gặp cô ta.”
Đường Nhật Khanh giương mắt, nhìn về phía hướng ngón tay của Triệu Phiên, hơi ngẩn người.
Đó không phải là Hồ Nguyệt Như sao?
Trong lòng Đường Nhật Khanh bỗng nhiên căng thẳng, chỉ thấy cô ta cùng một người đàn ông tiến vào trong trung tâm thương mại, mà người đàn ông kia quay lưng về phía cô, và cách một khoảng nhất định nên cô không nhìn rõ mặt.
Không phải Hồ Nguyệt Như nói không được khỏe sao? Tại sao lúc này lại cùng một người đàn ông xuất hiện trước cửa trung tâm thương mại như vậy?
Đường Nhật Khanh nhíu mày, càng lúc càng cảm thất kỳ lạ.
Chiếc xe từ từ lái khỏi trung tâm thương mại, Đường Nhật Khanh đành phải thu hồi tầm mắt, không nghĩ nhiều nữa.
Cùng lúc đó, trước một quầy hàng xa xỉ trong trung tâm thương mại, Tiêu Nhạc Phi đang cùng Hồ Nguyệt Như mua sắm.
Hồ Nguyệt Như có chút hưng phấn cầm một chiếc túi nhìn về phía Tiêu Nhạc Phi, khẽ hỏi: “Cái này có đẹp không?”
Tiêu Nhạc Phi cong môi cười một tiếng: “Em đeo cái gì cũng đẹp.”
Hồ Nguyệt Như tức giận trách: “Miệng lưỡi trơn tru!” Nhưng khóe miệng lại đang mỉm cười.
Tiêu Nhạc Phi bước tới, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Gần đây Bùi Danh Chính có hành động gì không?”
“Còn có thể có hành động gì? Không phải là đang bận rộn với dự án của doanh nghiệp nhà nước sao? Đã quyết định phương án hợp tác, gần đây vẫn luôn giao thiệp với bất động sản Lâm Dụ.”
Nghe thấy vậy, Tiêu Nhạc Phi nhíu mày, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lùng, sau đó cười nói: “Lần trước không phải em nói có lời đồn trong công ty là Bùi Danh Chính và Bùi Duy cãi nhau sao? Làm sao em biết được?”
Nghe vậy, Hồ Nguyệt Như đột nhiên dừng động tác lại, quay đầu nhìn anh ta, cười một cái rồi nói: “Gần đây Bùi Duy không đến công ty, cũng bởi vì chuyện xấu của Chương Tú Tú bị phơi bày nên anh ta phát cáu, có người suy đoán chuyện này có liên qan đến Bùi Danh Chính, không biết đúng hay sai, nhưng chuyện cạnh tranh dự án, Bùi Danh Chính đúng là lấy danh nghĩa cá nhân để hợp tác dùng Lâm Dụ, chắc là tám chín phần mười.
Nghe Hồ Nguyệt Như nói như vậy, trong lòng Tiêu Nhạc Phi đại khái đã có câu trả lời.
Bùi Danh Chính và Bùi Duy cạnh tranh với nhau, mặc kệ là bên nào thắng thầu thì cuối cùng Bùi thị vẫn được hưởng lợi, xem ra đây cũng là tác phẩm của ông cụ Bùi, có thể để hai anh em tình nguyện cạnh tranh với nhau, e rằng cũng chỉ có mình ông ta.
Tiêu Nhạc Phi mỉm cười một tiếng, trong lòng đã có cách, tâm trạng thật tốt, bước lên phía trước đưa tay đặt trên vai Hồ Nguyệt Như.
Đối mặt với khuôn mặt của người đàn ông đột nhiên tới gần, Hồ Nguyệt Như sững sờ, không kịp phản ứng, thân thể run lên một cái, có chút khẩn trương nhìn về phía Tiêu Nhạc Phi: “Anh…”
Tiêu Nhạc Phi cười, dựa vào bên tai cô nhẹ giọng khen một câu: “Cô gái tốt, quả nhiên tôi không nhìn nhầm em.”
Nói xong, anh ta buông tay, đi về phía trước, ung dung vứt lại một câu: “Thích cái nào thì mua cái đó, không cẩn phải ngần ngại, tôi đi toilet một chút, sau đó sẽ tới tính tiền.”
Hồ Nguyệt Như đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tiêu Nhạc Phi, trái tim đập mạnh trong Ⱡồ₦g иgự¢, vô thức khuôn mặt đã đỏ lên.
Chẳng lẽ… mình thích Tiêu Nhạc Phi sao?
Tiêu Nhạc Phi tiến vào trong toilet, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: “Alo, giúp tôi kiểm tra một chút, gần đây trên mạng truyền tin về vụ bê bối tình dục của Chương Tú Tú, là lộ từ đâu ra, nhanh chóng, tra càng kỹ càng tốt.”
Cúp điện thoại, Tiêu Nhạc Phi mỉm cười, trong lòng đang tính toán vô cùng tỉ mỉ.
Nếu Bùi Danh Chính và Bùi Duy đã không đội trời chung thì anh ta vừa dịp có thể mượn điểm này.
Thuyền cỏ mượn tên, đó không phải là thủ đoạn sở trường của anh ta hay sao?
“Sau khi khảo sát, tôi rất hài lòng đối với các thành viên trong nhóm kế hoạch của anh, nếu như Lục tổng rảnh, anh có thể đến Bùi thị để xem các thành viên trong tổ kế hoạch của chúng tôi.” Đường Nhật Khanh đi bên cạnh Lục Nghiêu, nhẹ nói: “Các thành viên trong nhóm của chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả các tài liệu liên quan cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”
“Tôi tin vào em, không cần kiểm tra, ngày mai có thể để các thành viên gặp mặt và bắt đầu công việc.” Trên mặt Lục Nghiêu hiện ra nụ cười ôn hòa: “Hơn nữa, Khanh Khanh, ở đây cũng không có người ngoài, em đừng gọi tôi là Lục tổng, quá khách sáo.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Được, em biết rồi, đàn anh!”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, vừa cười vừa nói chuyện và đi về phía trước thì chạm mặt một người phụ nữ tóc ngắn đi tới, thấy cô ta sẽ đi ngang qua phía Đường Nhật Khanh, đột nhiên bước chân của cô ta siêu vẹo, ngã thẳng vào người Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh vội vàng đưa tay tới đỡ, nhưng ngay sau đó cảm giác phần иgự¢ như bị bỏng, bỗng nhiên tê rần.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi…” Người phụ nữ kia vội vàng đứng lên, luôn mồm nói xin lỗi: “Tôi không cố ý…”
Lục Nghiêu nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi thăm: “Khanh Khanh, em không sao chứ?”
Đường Nhật Khanh định lắc đầu, nhưng khi cúi đầu xuống, thì thấy Ⱡồ₦g иgự¢ của mình ướt một mảng lớn, trong иgự¢ hơi đau nhức.
Vừa rồi giội vào người cô hóa ra là nước nóng, chẳng trách lại bỏng như vậy.
Lục Nghiêu nhìn thấy trên cổ Đường Nhật Khanh hơi đỏ, liền quay người về phía người phụ nữ kia hỏi: “Đây là nước nóng sao?”
Người phụ nữ tóc ngắn nhẹ gật đầu, nói khẽ: “Thật sự tôi không cố ý…”
Lông mày Lục Nghiêu nhíu chặt, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại cảm thấy không ổn, vội vàng thu tay về, sau đó kéo cổ tay Đường Nhật Khanh: “Tôi đưa em đi bệnh viện, bị bỏng không phải việc nhỏ.”
Hơn nữa chỗ bị bỏng lại là иgự¢, cho dù muốn dùng nước lạnh để hạ nhiệt độ cũng không thuận tiện.
Cảm giác được từng cơn đau đớn, Đường Nhật Khanh biết mình bị bỏng không nhẹ nên cũng không từ chối, nhẹ gật đầu.
Triệu Phiên đang ngồi trên ghế salon ở đại sảnh công ty chờ Đường Nhật Khanh, đôi mắt lơ đãng nhìn lung tung, đột nhiên thấy Lục Nghiêu và Đường Nhật Khanh cùng nhau bước nhanh ra ngoài, hơn nữa hai người bọn họ còn kéo tay nhau.
Nghĩ đến những lời dặn dò của Bùi Danh Chính, Triệu Phiên không hề do dự, lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc