TRONG LÚC VÔ TÌNH GIẢI VÂY GIÚP CÔ
Đường Nhật Khanh ngượng ngùng cúi đầu cười cười: “Đàn anh quá khen, em cũng chỉ làm tốt việc mà em nên làm mà thôi, có thể cùng hợp tác với công ty của anh, em cũng rất vui vẻ.”
Lục Nghiêu gật nhẹ đầu, khẽ cười nói: “Vậy thì tốt, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, cũng coi như là chúc mừng nho nhỏ một chút, tôi đã bảo thư ký đặt chỗ ở nhà hàng xong xuôi rồi.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh do dự một lát, không biết nên đồng ý hay không, đúng lúc này Lục Nghiêu lại vội vàng mở miệng nói: “Đừng do dự, mấy người tới công ty của chúng tôi, mời mấy người ăn bữa cơm cũng là chuyện chúng tôi nên làm.”
“Vậy được rồi.” Đường Nhật Khanh cười đồng ý.
Đi thăm một vòng bất động sản Lâm Dụ xong thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng đã sắp đến giờ cơm trưa.
Lục Nghiêu dẫn đầu một đoàn người đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Đến phòng riêng, đồ ăn nguội đã được đưa lên, loại xã giao kiểu này không tránh được sẽ phải uống rượu, lại thêm lần này tới Lâm Dụ cũng chỉ có Đường Nhật Khanh và Triệu Phiên, Triệu Phiên cũng không phải nhân viên công tác trong công ty, trong chốc lát tất cả mọi người đều nhao nhao hướng về phía Đường Nhật Khanh mời rượu.
“Thư ký Đường, đã sớm nghe nói năng lực của cô rất mạnh, là cấp dưới đắc lực của Tổng giám đốc Bùi, hôm nay được gặp một lần quả nhiên không tầm thường, đến đây, chúng tôi kính cô một chén.”
Đối mặt với lời mời rượu của đối phương, Đường Nhật Khanh do dự xem có nên uống hay không, đột nhiên, bên cạnh người truyền đến một giọng nói: “Trưởng phòng Lưu, hôm nay chỉ là một bữa ăn đơn giản mà thôi, uống chút rượu là được, anh cũng đừng uống nhiều quá buổi chiều không đi làm được.”
Trong giọng nói của Lục Nghiêu cũng không có ý vị trách cứ, giống như là nói đùa giữa mấy người bạn với nhau, anh ta vừa nói như vậy tất cả mọi người cũng đều cười theo.
Trưởng phòng Lưu cũng có chút không có ý tứ, ha ha cười cười, để ly rượu xuống: “Tổng giám đốc Lục đã nói như vậy thì thôi quên đi, hôm nào lại uống.”
Đám người cười cười nói nói, bầu không khí rất vui vẻ, Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn thấy Lục Nghiêu đưa nước trái cây tới trước mặt cô, cười với anh ta một cái.
Cô biết, vừa rồi Lục Nghiêu trong lúc vô hình đã giải vây cho cô.
Thời gian buổi trưa không nhiều, một bữa cơm đơn giản cũng nhanh chóng kết thúc.
Lục Nghiêu tiễn Đường Nhật Khanh ra đến cửa nhà hàng, cười với cô nói: “Khanh Khanh, buổi chiều còn phải làm việc, chờ hôm nào cuối tuần hai chúng ta sẽ tụ họp một chút, trò chuyện tâm sự.”
Đường Nhật Khanh gật đầu cười: “Được rồi đàn anh, chuyện vừa rồi trên bàn ăn thật sự cám ơn anh.”
“Hai chúng ta còn nói cảm ơn cái gì.” Lục Nghiêu nói xong đưa tay nhẹ nhàng sờ lên đầu Đường Nhật Khanh, động tác nhu hòa, ánh mắt cưng chiều.
“Khanh nhi?”
Đột nhiên truyền đến một giọng nói, Đường Nhật Khanh sững sờ quay đầu nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy được mẹ Đường sắc mặt do dự đang đi về hướng bên này.
“Mẹ? Sao mẹ lại ở chỗ này?”
Mẹ Đường cất bước tiến lên, ánh mắt dừng lại nửa ngày ở trên người Lục Nghiêu: “Mẹ và dì con đến bên này ăn cơm, không nghĩ tới vừa xuống xe liền thấy con, đây là. . . Tiểu Lục sao?”
Lục Nghiêu hơi khom người hướng về phía mẹ Đường, thân thiết chào hỏi: “Cháu chào dì, lâu lắm không gặp dì rồi.”
Mẹ Đường nghe thấy vậy hai mắt lập tức tỏa sáng: “Thật sự đúng là Tiểu Lục rồi! Chúng ta cũng phải mấy năm không gặp mặt rồi đấy, cháu về Hải Thành sao không tới chơi với dì? Cháu xem một chút đứa nhỏ này, thật sự là tuấn tú lịch sự!”
Trước đó lúc học đại học Đường Nhật Khanh thường đi theo Lục Nghiêu ra ngoài tranh tài, ba Đường mẹ Đường cũng nhiều lần cùng bọn họ cùng đi ăn cơm, lúc kia mẹ Đường liền đặc biệt thích Lục Nghiêu, luôn luôn nghĩ đến muốn tác hợp cho anh ta với Đường Nhật Khanh, chỉ là không nghĩ tới, về sau Lục Nghiêu ra nước ngoài đào tạo chuyện sâu, Đường Nhật Khanh lại ở bên Bùi Duy ở, mẹ Đường cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
Lục Nghiêu cười nhìn Đường Nhật Khanh một chút, nhẹ giọng trả lời: “Dì quá khen rồi.”
“Không hề quá khen, đúng rồi, hai người các ngươi đây là…” Mẹ Đường cười mập mờ nhìn hai người.
Lục Nghiêu kiên nhẫn giải thích nói: “Công ty của bọn cháu và công ty của Khanh Khanh gần đây có hợp tác một vài dự án, Khanh Khanh là người chịu trách nhiệm.”
“Tốt tốt tốt, như vậy tốt quá.” Mẹ Đường liên tục gật đầu: “Tiểu Lục, hôm nào cháu có thời gian nhất định phải tới nhà chúng tôi làm khách đấy nhé! Dì thích nói chuyện với cháu nhất!”
“Được ạ, chờ ngày nào dì và Khanh Khanh đều có thời gian rảnh rỗi, cháu nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi.”
Đường Nhật Khanh đẩy đẩy mẹ Đường: “Được rồi mẹ, mẹ mau đi ăn cơm đi, dì Dung còn đang chờ mẹ đấy.”
“Ừ, mẹ đi đây, hai người các con tiếp tục nói chuyện đi, mẹ sẽ không quấy rầy nữa.”
Mẹ Đường cười cười, quay người rời đi.
Mẹ Đường vừa đi, Đường Nhật Khanh liền hướng về phía Lục Nghiêu bất đắc dĩ cười cười: “Đừng thấy lạ, mẹ em là như vậy đấy.”
Lục Nghiêu cười cười: “Sẽ không đâu, thời gian không còn sớm nữa, buổi chiều em còn phải đi làm, đi nhanh đi.”
Đường Nhật Khanh gật nhẹ đầu, hướng anh ta khoát tay, quay người lên xe.
Trở lại công ty vừa lúc vào giờ làm việc buổi chiều, Đường Nhật Khanh đứng đợi thang máy ở lầu một, mới vừa đi vào đã thấy có không ít người đang đi lên, mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên ở cửa xuất hiện một thân ảnh cao to.
Cửa thang máy lại mở ra, Bùi Duy sắc mặt trầm lãnh cất bước đi vào, người bên ngoài lập tức xê dịch sang bên cạnh, dành ra một vị trí cho anh ta.
“Chào phó tổng Bùi.”
Một vài nhân viên chào hỏi với Bùi Duy, thế nhưng anh ta lại giống như không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
“Đinh…”
Cửa thang máy mở ra, Bùi Duy cất bước đi ra ngoài, rất nhanh lại lên tới tầng làm việc của Tổng giám đốc, lại có không ít người đi ra ngoài.
Hai đồng nghiệp nữ đi phía trước Đường Nhật Khanh tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán.
“Sắc mặt phó tổng Bùi thối quá, giống như là ai nợ anh ta mười lăm tỉ vậy!”
“Có thể không thối sao! Cô xem chuyện ầm ĩ trên mạng của Chương Tú Tú kia chưa! Anh ta có thể vui nổi sao? Tôi nghe một người bạn nói, ngày xảy ra chuyện đó anh ta đã nổi trận lôi đình ngay ở văn phòng, còn dùng quan để hệ xã hội đè tin tức xuống thế nhưng là không nghĩ tới, tin tức chẳng những không được đè xuống mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng!”
“Vậy chuyện này không bình thường rồi! Vì sao tin tức không ép xuống được chứ?”
“Ai mà biết được! Đoán chừng là có người muốn xử lý anh ta!”
Hai đồng nghiệp nữ kia đã đi xa, các cô ấy nói cái gì Đường Nhật Khanh cũng không nghe rõ nữa.
Cô dừng bước chân lại một chút, đứng tại chỗ liên tưởng đến biểu lộ của Bùi Duy mà cô nhìn thấy ở trong thang máy, anh ta giống như lúc nào cũng có thể nổi giận đánh người, toàn thân tràn đầy giận dữ.
Xác thực, hai ngày gần đây tin tức liên quan tới Chương Tú Tú không giảm nhiệt độ chút nào, mà chuyện đen tối càng đào lại ra càng nhiều, căn bản liền không có ý muốn dừng lại, có thể theo như lý thuyết bằng năng lực của Bùi Duy, chỉ cần anh ta muốn thì loại dư luận này nhất định có thể đè xuống.
Thật sự chẳng lẽ là có người muốn nhắm vào anh ta? Thế nhưng người có thể ép được anh ta cũng không nhiều. . .
Chẳng lẽ là Bùi Danh Chính?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Đường Nhật Khanh, cô ngẩn người lập tức cất bước về tới văn phòng, đem biên bản ghi chép cuộc họp sáng nay sửa sang lại một chút, liền đưa tới cho Bùi Danh Chính xem qua.
“Đám phán buổi sáng nay coi như là thuận lợi, bọn họ bảo ngày mai liền có thể để nhân viên bên họ đến công ty của chúng ta cùng người của chúng ta gặp mặt trò chuyện một chút, để cho công bằng thì thứ hai thứ tư ở công ty của chúng ta, thứ ba thứ năm ở công ty của bọn họ, cam đoan công bằng công chính, bày ra công khai minh bạch.”
Nghe Đường Nhật Khanh báo cáo tình hình, Bùi Danh Chính tiện tay mở tài liệu ra, gật nhẹ đầu: “Rất tốt, cứ làm theo như vậy đi.”
“Được, vậy em về sẽ gọi điện thoại cho bên kia.” Đường Nhật Khanh gật nhẹ đầu.
Cô nhìn về phía Bùi Danh Chính, do dự một lát không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày nay. . . Chuyện ầm ĩ trên mạng kia là anh làm sao?”
Cô tin tưởng, nếu như Bùi Danh Chính muốn nhắm vào Bùi Duy thì hoàn toàn có năng lực áp chế anh ta, mà toàn bộ Hải Thành này người năng lực này chỉ sợ cũng không tìm được người thứ hai.