Chàng CEO Của Tôi - Chương 251

Tác giả: Đinh Thiến

VỤ BÊ BỐI ĐƯA RA NGOÀI ÁNH SÁNG
Tiểu Trương và Tiểu Lưu bị Đường Nhật Khanh dọa cho giật mình, vội vàng xoay người lại, đều vỗ vỗ иgự¢: “Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Đường Nhật Khanh nhịn không được cười, nói đùa: “Cũng không làm chuyện gì xấu, sợ đến mức như vậy làm gì?”
“Còn tưởng là tổng giám đốc Bùi nữa! Sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Lúc nãy hai người đang nói cái gì?”
Vốn cô cũng không quá tò mò, nhưng sau đó lại nghe được một cái tên quen thuộc, nhịn không được muốn hỏi một câu.
“Chị, chị còn chưa biết sao? Vợ của phó tổng giám đốc Bùi, đại minh tinh Chương Tú Tú, hôm nay rất nhiều vụ bê bối của cô ta bị đưa ra ngoài ánh sáng! Chị nhanh lên facebook mà nhìn xem, chắc chắn khiến chị trợn mắt há mồm!”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh có chút buồn cười nhìn về phía Tiểu Trương: “Khoa trương như vậy?”
“Một chút cũng không khoa trương, thật đó!”
“Được rồi, được rồi, lát nữa chị xem thử xem, thời gian tan làm hẵng tán nhảm đi, đừng để cho tổng giám đốc Bùi nghe thấy!”
Đường Nhật Khanh nói xong, xoay người đi vào văn phòng của mình.
Cô ngồi xuống trước bàn làm việc, nhịn không được lại lấy ra di động tra thử.
Quả đúng như dự đoán, tin tức về Chương Tú Tú đứng đầu trên các tiêu đề và tìm kiếm nóng, độ hot vẫn đang tăng không ngừng.
Hóa ra từ lúc Chương Tú Tú mới xuất đạo, lúc còn chưa có tiếng tăm, cô ta đã qua lại với không ít doanh nhân, ông chủ, những bức ảnh được chụp rõ ràng từ mấy năm trước, chất lượng hình ảnh ở mức trung bình, nhưng vẫn có thể nhận ra là Chương Tú Tú.
Tin tức này một khi bị tuôn ra, nhất thời khiến cho không ít fan biến thành anti fan, vốn Chương Tú Tú cũng không quá nổi tiếng, hiện tại hình tượng lại xuống dốc không phanh, hơn nữa cô ta mới kết hôn với Bùi Duy không bao lâu, các loại tin đồn ngờ vực và vô căn cứ lại bắt đầu ầm ĩ, nháo nhào lên.
“Rầm!”
Trong văn phòng của phó tổng giám đốc, Bùi Duy tức giận đá vào tủ chứa văn kiện, lộp bộp mấy tiếng, văn kiện trên tủ rơi xuống đất.
Thư ký Phương Lộ của Bùi Duy đứng ở cửa nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phó tổng giám đốc Bùi, đừng quá tức giận…”
“Không tức giận? Tôi sao có thể không tức giận!” Bùi Duy tức giận nói: “Lập tức đi tra cho tôi, những tin tức này là thật hay giả! Từ nơi nào tuôn ra!”
Phương Lộ sợ tới mức không dám nói thêm gì khác nữa, lập tức đáp lời rồi bắt đầu làm.
Bùi Duy không thể nuốt trôi cục tức này, đi đi lại lại trong văn phòng bừa bộn, cuối cùng đưa tay ra lấy điện thoại trên bàn, trực tiếp gọi vào số của Chương Tú Tú.
Đổ chuông nửa ngày, bên kia vẫn không có người nghe, Bùi Duy nắm chặt di động, anh ta cúp máy, lại gọi tiếp.
Vẫn không có ai nghe, Bùi Duy tức giận trực tiếp giơ tay ném di động trong tay lên bàn.
Anh trầm giọng gọi tên Chương Tú Tú: “Chương Tú Tú! Tôi thật sự đã coi thường cô!”
Nói xong, anh ta sải đôi chân dài, bước qua đống bừa bộn đầy đất, trực tiếp đi ra ngoài.
Một đường chạy như bay, Bùi Duy lái xe về tới biệt thự, phanh gấp lại, đỗ xe trong sân, nổi giận đùng đùng xuống xe.
Người hầu dường như đã sớm đoán được Bùi Duy sẽ về, đều đứng ở cửa mở miệng khuyên nhủ: “Cậu chủ, trước tiên cậu đừng tức giận, mợ chủ đã ở trong phòng khóc cả buổi sáng…”
“Tránh ra!” Bùi Duy vung bàn tay to lên, trực tiếp đẩy mấy người hầu ở trước mặt ra.
“Cậu chủ, cậu đừng tức giận…”
Người hầu hết đám này đến đám khác tiến lên ngăn cản, không nghi ngờ, rõ ràng Chương Tú Tú đã phân phó từ trước, nhưng bây giờ Bùi Duy đang trong cơn tức giận, căn bản không để bọn họ vào mắt.
“Ai còn cản đường của tôi! Lập tức sa thải!”
Bùi Duy vừa nói lời này, người hầu hai bên đều ngẩn người, không dám ngăn ở trước mặt anh ta nữa.
Bùi Duy nổi giận đùng đùng, anh ta đi đến trước cửa phòng ngủ, một cước đá văng cửa phòng: “Chương Tú Tú!”
Nhìn thấy Chương Tú Tú đang khóc trên mặt đất đến không thở được, Bùi Duy chẳng những không giảm bớt cơn giận, ngược lại càng thêm tức giận.
“Chương Tú Tú! Cô cũng đủ tiện! Sao tôi còn không biết cô đã từng có quá khứ phong phú như vậy!”
Bùi Duy nói xong, cúi xuống nắm lấy cổ áo Chương Tú Tú, kéo rồi nâng lên khỏi mặt đất.
“Bùi Duy… Em sai rồi, em đối với anh… đối với anh là thật tâm…”
Chương Tú Tú giơ tay lên, muốn đẩy tay Bùi Duy ra, nhưng đột nhiên anh ta dùng thêm lực, trực tiếp ấn cô ta lên tường, bàn tay to Ϧóþ cổ cô ta.
“Bùi Duy…”
Mặt Chương Tú Tú nghẹn đỏ bừng, ngay cả nói cũng không nói được.
Một người hầu đứng ở cửa, thấy một màn như vậy, vội nói: “Cậu chủ, không thể! Mợ chủ đang mang thai đứa con của cậu!”
Sắc mặt Bùi Duy trầm xuống, nhất thời phản ứng lại, cánh tay túm lấy cổ áo của Chương Tú Tú buông mạnh ra.
Dưới chân Chương Tú Tú mềm nhũn, dựa vào tường ngồi trên mặt đất, cô ta không ngừng thở hổn hển: “Bùi Duy… Kể từ khi em ở bên anh, thì em đã không làm chuyện gì có lỗi với anh…”
Cô vừa nói, vừa khóc vươn tay ôm lấy đùi Bùi Duy: “Bùi Duy… Em đối với anh là thật tâm, trước đây làm như vậy, cũng không phải do em tự nguyện!”
“Anh cũng biết, giới giải trí có bao nhiêu phức tạp, em là một người mới, không có tiền, không có gia thế, muốn leo lên phía trên khó khăn bao nhiêu… Em cũng không thể tự do làm theo ý muốn của mình mà…”
Cô khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, ôm chặt lấy đùi của Bùi Duy không chịu buông tay.
Sắc mặt của Bùi Duy khó coi tới cực điểm, đôi mắt đen gần như muốn bùng cháy, anh nắm chặt tay, các khớp ngón tay vang lên tiếng răng rắc không ngừng.
Quả thật, anh nên sớm nghĩ đến, Chương Tú Tú ở trong giới giải trí, sao còn có thể sạch sẽ được?
Nhưng cơn giận vẫn còn nghẹn lại trong lòng, lên không được, xuống không xong.
Chương Tú Tú khóc không thành tiếng: “Bùi Duy, xin anh… Tha thứ cho em một lần, bây giờ em chỉ thầm nghĩ có một cuộc sống tốt đẹp cùng anh, sinh ra đứa con của chúng ta, nuôi nấng nó thành người…”
“Buông tay!” Khuôn mặt Bùi Duy âm trầm dọa người: “Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
“Đừng mà, Bùi Duy… Em xin ngươi, tha thứ cho em lần này…”
Chương Tú Tú ôm chặt lấy đùi Bùi Duy không chịu buông tay, Bùi Duy tức giận, bước đi tránh khỏi hai tay cô ta.
Tránh khỏi hai tay cô ta, Bùi Duy không chút do dự cất bước đi ra phía ngoài cửa.
Anh ta vừa đi đến chỗ cầu thang, trong phòng ngủ truyền đến tiếng kêu của người hầu: “Không hay rồi! Mợ chủ ngất rồi!”
Bùi Duy cau mày, bất giác nắm chặt tay.
Do dự một lát, rốt cục anh ta vẫn không nhịn được mà xoay người, bước trở về phòng ngủ.
Chương Tú Tú được người hầu đặt trên giường, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, dáng vẻ khiến người khác có chút đau lòng.
“Cậu chủ, mợ chủ đối với cậu là thật tâm, lần này cậu tha thứ cho mợ chủ đi!”
“Hơn nữa, cậu chủ, mợ chủ bây giờ còn đang mang thai, không nên tức giận!”
Mấy người hầu bảy miệng tám lời, cô một câu tôi một câu, nói đến mức Bùi Duy cuối cùng cũng có chút dao động, một lát sau, anh lạnh lùng nhìn lướt qua những người hầu đang vây quanh trong phòng, trầm giọng nói: “Các người đều đi ra ngoài!”
Mấy người hầu hiểu ý, đều ngậm miệng lại rồi đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng yên tĩnh, Bùi Duy đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Chương Tú Tú trên giường hồi lâu, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Anh ta lấy di động ra, xoay người nhấn gọi một số điện thoại.
“Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, lập tức nghĩ cách áp chế dư luận cho tôi!”
Anh ta vừa nói, vừa đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Chương Tú Tú nằm ở trên giường, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi mở to mắt!
Chuyện bị đưa ra ngoài ánh sáng lần này tới quá mức đột ngột, hơn nữa những tư liệu đưa ra ngoài ánh sáng đều là những tư liệu được thu thập từ những năm đầu tiên, không giống như là chuyện ngoài ý muốn, mà giống như có người cố ý!
Chương Tú Tú tức giận đến nghiến răng, cái người đưa ra ngoài ánh sáng này, rốt cuộc là ai! Cô ta nhất định phải điều tra ra!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc