Chàng CEO Của Tôi - Chương 242

Tác giả: Đinh Thiến

MỘT CÁI TÁT KIA CÒN CHƯA TÍNH
Ông Bùi mỉm cười: “Được, chuyện bên này gần như đã giải quyết xong, cũng không còn chuyện gì của bác, cháu nói với Danh Chính một tiếng, bác đi về trước, chuyện Đàm Bân để nó tự xem rồi xử lý, đừng quá tuyệt tình, nói như thế nào thì ông ta cũng là một trong những cổ đông của công ty.”
Đường Nhật Khanh đáp ứng rồi đứng dậy tiễn ông Bùi vài bước.
Nhìn ông Bùi mang theo vệ sĩ đi xa, Đường Nhật Khanh cũng âm thầm thở phào.
Cô cũng không biết chuyện này Bùi Danh Chính cụ thể sẽ xử lý như thế nào.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.
“Danh Chính, dù cháu không nể mặt chú, cũng hãy cho Thiến Thiến thêm một cơ hội, cháu cũng thấy sức khỏe của Thiến Thiến không tốt…”
Trong ánh mắt Bùi Danh Chính lộ ra sự lạnh lẽo, nhìn Đàm Bân hỏi lại: “Chú Đàm cảm thấy cháu còn chưa đủ nhân từ sao? Nếu đổi lại là người khác, chú cảm thấy cháu sẽ làm như thế nào?”
Đàm Bân nhất thời nghẹn họng, không biết nói gì.
Bùi Danh Chính thuận thế bước lên nửa bước, gằn từng câu từng chữ: “Chuyện lần này cháu sẽ không truy cứu nữa, chỉ cần bảo cô ta rời khỏi tập đoàn nhà họ Bùi mà thôi, nếu không làm được, vậy chú Đàm, chú muốn giải quyết như thế nào?”
“Chúng ta sẵn dàng nhận lỗi, ít nhất để cho Thiến Thiến ở lại công ty…”
Bùi Danh Chính nhìn qua chỗ khác, hiển nhiên không còn đủ kiên nhẫn: “Chú và Phùng Thiến, chỉ một người có thể ở lại.”
Đàm Bân nghe vậy, nắm chặt tay, nửa ngày cũng không nói gì, rốt cục, sau một lúc im lặng, ông thở dài: “Được, chú sẽ nói với nó.”
Nói xong, ông tức giận xoay người rồi đi về phía cửa.
Bùi Danh Chính đứng ở cửa sổ, cơ thể cũng chưa động: “Nhưng một cái tát kia, chúng ta còn chưa tính.”
Đàm Bân dừng bước, sắc mặt mang theo tức giận, nhịn nửa ngày, cuối cùng đè nén cơn tức hỏi: “Danh Chính, chẳng lẽ cháu muốn để cô gái kia tát lại chú một cái?”
“Xin lỗi.” Bùi Danh Chính không chớp mắt, lạnh lùng nói.
Đàm Bân nắm chặt tay, cắn răng nói: “Được! Chú xin lỗi!”
Nói xong, ông ta xoay người, dùng một tay đẩy cánh cửa phòng bệnh rồi bước ra ngoài.
Bùi Danh Chính cau mày, cũng xoay người bước ra ngoài.
Đường Nhật Khanh đang ngồi trên ghế ở hành lang, thấy Đàm Bân hùng hổ từ trong phòng bệnh đi tới, còn đi thẳng về phía cô, cô bị dọa nhảy dựng, vội vàng đứng lên.
Hồ Nguyệt Như và Tiểu Lưu ở bên kia thấy cảnh này, cũng giật mình, còn tưởng Đàm Bân lại muốn ra tay, sợ tới mức ngay cả nói cũng không dám nói.
Đi đến trước mặt Đường Nhật Khanh, bước chân Đàm Bân ngừng một chút, cắn chặt răng, cuối cùng cúi người xuống trước mặt Đường Nhật Khanh rồi nói: “Xin lỗi, thư ký Đường.”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Bùi Danh Chính đứng cách đó không xa, nhất thời hiểu ra, cô hít sâu rồi nhìn về phía Đàm Bân vẫn đang duy trì tư thế cúi người, do dự một chút rồi mở miệng nói: “Không sao đâu.”
Đàm Bân nghe vậy, lúc này mới đứng thẳng dậy.
Ánh mắt ông ta lạnh như băng gật đầu với Đường Nhật Khanh rồi lập tức xoay người, trực tiếp đi vào phòng bệnh của Phùng Thiến.
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính bước tới, vừa muốn mở miệng lại nhận thấy có hai người đang đứng bên cạnh, ánh mắt vừa dịu xuống lại lạnh vài phần, giương mắt nhìn về phía Hồ Nguyệt Như và Tiểu Lưu: “Còn chưa quay về công ty?”
Tiểu Lưu lập tức phản ứng lại, liên tục gật đầu: “Bây giờ quay về, bây giờ quay về…”
Nói xong, cô ta vội vàng giữ chặt lấy cánh tay của Hồ Nguyệt Như rồi kéo đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong hành lang cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Bùi Danh Chính giãn mày, hơi mỉm cười, giang hai cánh tay trước mặt Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Lại đây, để cho anh xem xem.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, bước đến, không chút do dự ôm lấy anh.
Hôm nay, nếu không có anh, cô không biết mình sẽ tuyệt vọng bao nhiêu.
“Khiến em phải chịu ủy khuất rồi.” Bùi Danh Chính cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai Đường Nhật Khanh.
“Không có.” Đường Nhật Khanh ghé vào trong иgự¢ anh, thì thầm nói, khóe mắt cũng không tự chủ mà ươn ướt.
Đột nhiên, cô nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính hỏi: “Đúng rồi, trong văn phòng của em sao lại có camera?”
Cô biết rõ việc trong phòng thư ký không có camera…
“Sau chuyện lần trước, anh sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, nên bảo Trương Phó lắp đặt một camera ẩn trong văn phòng em, không nói với em, không ngờ còn thật sự có ích.” Bùi Danh Chính cười khẽ: “Cho dù không có ích, lúc nhàm chán anh cũng có thể mở ra nhìn em một cái, vẹn cả đôi đường.”
Nghe giọng điệu nửa đùa nửa thật của Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh không nhịn được bật cười: “Sao anh lại xấu như vậy?”
“Ừm, em còn chưa được nhìn thấy một mặt xấu hơn của anh.” Môi của Bùi Danh Chính như cố ý xẹt qua bên tai cô: “Chờ hôm nay về, để cho em nhìn thấy.”
“Em không cần!” Đường Nhật Khanh cười đẩy anh ra, sự lo lắng và tuyệt vọng ở trong lòng lúc ban đầu bỗng tiêu tan rất nhiều.
Bùi Danh Chính vươn tay, kéo cô lại vào trong lòng иgự¢ mình: “Đi, anh đưa em về nhà.”
Nghe được hai chữ “về nhà” khiến trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy ấm áp, cô yên tâm đưa tay cho Bùi Danh Chính, gật đầu: “Được, về nhà.”
Lên xe, Đường Nhật Khanh cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, cô dựa vào vai của Bùi Danh Chính, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Em ngủ một lát, đến nơi thì bảo em.”
“Được.” Bùi Danh Chính đáp ứng, cúi đầu nhìn, liền thấy được cái trán trơn bóng và chóp mũi hơi vểnh của người phụ nữ, trong lòng anh khẽ động, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Trái tim Đường Nhật Khanh run rẩy, khẽ nhếch khóe môi, mở to mắt, thuận thế ôm lấy một cánh tay của Bùi Danh Chính, thì thầm: “Ngoại trừ ba em, anh là người đầu tiên cho em cảm giác có thể dựa vào.”
Nghe vậy, trên mặt Bùi Danh Chính phủ thêm một tầng dịu dàng.
“Cám ơn.” Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng nói, sau khi nói xong mới chợt nhớ tới Bùi Danh Chính từng nói, muốn cảm ơn thì phải dùng hành động thực tế.
Lần này, không đợi Bùi Danh Chính nói câu này, cô đã nhếch khóe môi, nâng cằm lên rồi hôn lên môi anh.
Bùi Danh Chính cứng người trong chớp mắt, giây tiếp theo tựa như hòn đá lửa làm bùng lên ngọn lửa trong cơ thể anh, anh nâng tay, bàn tay đặt sau đầu cô khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Đường Nhật Khanh hít sâu, Bùi Danh Chính quả thật là người duy nhất mang lại cho cô sự ấm áp sau khi nhà họ Đường bị phá sản…
Trở lại biệt thự, thím Trương thấy được dấu bàn tay trên mặt Đường Nhật Khanh, vừa đau lòng vừa lo lắng, vội lấy nước đá và thuốc rồi bôi lên mặt Đường Nhật Khanh: “Khuôn mặt cô Đường xinh đẹp như vậy, không thể để lại dấu vết! Như này sao có thể ra ngoài gặp người chứ…”
Đường Nhật Khanh mặc kệ cho thím Trương không ngừng bôi thứ gì đó lên nửa mặt cô, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thím Trương, không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏi…”
“Khả năng sẽ mất một hai ngày mới hết được, hai ngày này sao có thể gặp người chứ?”
Bùi Danh Chính rốt cục lên tiếng: “Hai ngày này để cho cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, được rồi, thím Trương, không cần bôi nữa.”
Thím Trương nghe vậy, thở dài rồi ngừng động tác.
Đường Nhật Khanh nghe Bùi Danh Chính nói như vậy, nhíu mày: “Hai ngày này em đều phải ở trong nhà sao?”
Bùi Danh Chính chậm rãi nói: “Nhân cơ hội này nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, chờ vết thương trên mặt tan gần hết rồi lại đi cũng được.”
Đường Nhật Khanh theo bản năng từ chối: “Không được, không phải anh nói rồi sao, sắp tới phải chuẩn bị đấu thầu dự án của doanh nghiệp nhà nước kia, thời gian này là khoảng thời gian bận rộn nhất…”
Đột nhiên, vai cô trầm xuống, cơ thể bị người ta ấn thẳng, vừa ngước mắt lên đã đối diện với đôi mắt đen kia của người đàn ông.
Bùi Danh Chính nói với giọng điệu kiên quyết: “Em quan trọng hơn so với dự án kia, nghe lời anh, nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay lại công ty.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc