Chàng CEO Của Tôi - Chương 24

Tác giả: Đinh Thiến

PHƯỢNG HOÀNG SA SÚT KHÔNG BẰNG GÀ
“Cậu Bùi, cậu uống gì?” Triệu Đình Phong cầm lấy một bình rượu.
Bùi Danh Chính ngồi xuống ghế sa lon, hờ hững đáp: “Rượu whisky.”
Sau khi rót rượu cho Bùi Danh Chính, Triệu Đình Phong nhìn sang phía Đường Nhật Khanh: “Cô Đường, cô thì sao?”
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp trả lời thì Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh đã quyết định giúp cô: “Nước trái cây.”
Dường như Triệu Đình Phong cố tình “a” một tiếng rồi dặn nhân viên phục vụ đem một ly nước trái cây tới.
Một chi tiết nho nhỏ cũng đủ để thể hiện rõ sự chú ý đặc biệt của anh với Đường Nhật Khanh, khiến những người khác đều len lén đánh giá cô.
Trong đó có hai cô gái là bạn cũ mà Đường Nhật Khanh từng chơi cùng, mặc dù không quá thân nhưng cô vẫn còn có ấn tượng. Lúc này hai người kia đang chụm lại, thấp giọng nói chuyện gì đó…
Mặc dù cô không nghe được nhưng liên quan đến cô thì không có gì khác ngoài những câu chuyện về vụ phá sản của Đường Thị.
Nhân viên phục vụ bưng nước trái cây tới để trước mặt Đường Nhật Khanh, cô lịch sự mở lời: “Cảm ơn.”
Cô vô ý ngước mắt lên thì đúng lúc thấy cô gái mặc váy đỏ ngồi đối diện đang nhìn cô chằm chằm.
Đường Nhật Khanh nhìn qua chỗ khác, một lát sau cô lại phát hiện cô gái kia đang nhìn mình.
Cô ta làm sao vậy? Trên mặt mình mọc hoa rồi sao?
Đường Nhật Khanh đang ngẩn ra thì bỗng nhiên người đàn ông bên cạnh nhích lại gần mình.
Cô vừa nhìn sang thì đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Bùi Danh Chính, trong mắt anh con dịu dàng hơn thường ngày mấy phần: “Tối mai cô muốn ăn gì, tôi đặt bàn trước ở nhà hàng.”
Giọng của anh không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh đều nghe thấy. Đường Nhật Khanh nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ quái.
Tại sao đột nhiên Bùi Danh Chính lại hỏi cô ngày mai muốn ăn gì, hơn nữa giọng điệu lại ám muội như thế, vốn dĩ cô theo Bùi Danh Chính đến đây đã đủ khiến người ngoài hiểu lầm rồi, giờ anh lại nói chuyện như vậy, càng khiến những người khác dùng ánh mắt suy đoán nhìn bọn họ…
Đường Nhật Khanh đang không biết trả lời thế nào thì bỗng cảm thấy có một bàn tay đưa đến gần eo cô, dường như cố ý nhéo cô một cái không mạnh không nhẹ.
Cô quay đầu, nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ đối diện đang nhìn bọn họ chằm chằm không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi méo mó, lúc đó cô mới nhận ra có gì đó…
Chẳng lẽ, Bùi Danh Chính đang đóng kịch?
Đường Nhật Khanh cắn môi, cho dù trong lòng cũng không tình nguyện, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: “Anh quyết định là được.”
Bùi Danh Chính “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Không lâu sau, Triệu Đình Phong kéo cậu chủ Mạnh, rồi gọi Bùi Danh Chính sang một bên nói chuyện riêng, Đường Nhật Khanh ngồi trên ghế salon, chán nản nhìn chòng chọc vào chiếc ly thủy tinh đẹp đẽ trong tay.
Hai cô gái mà Đường Nhật Khanh nhận ra, một người tên là Phương Hiên Hiên, người kia là Trần Mạn. Hai người đó vừa thấy Bùi Danh Chính đi khỏi thì lập tức không nhịn được mà nhìn về phía Đường Nhật Khanh, cười như có như không mở miệng hỏi: “Cô Đường, cô được ghê nha!”
“Nhà họ Đường vừa mới phá sản mà cô đã leo lên cạnh cậu chủ nhà họ Bùi rồi! Lợi hại!”
Hai cô gái kia, tôi một câu cô một câu, ý trào phúng trong lời nói rất rõ ràng.
Đường Nhật Khanh nhếch môi, nhắm mắt không trả lời.
Bọn họ nhiều người, cô nói không lại bọn họ, huống hồ chuyện nhà họ Đường phá sản là sự thật không thể chối cãi. Cô và Bùi Danh Chính cùng xuất hiện cũng là sự thật, cô không lời nào để nói.
“Đường Nhật Khanh, trước đây không phải cô ở bên cậu hai nhà họ Bùi sao? Sao bỗng nhiên lại đổi mục tiêu rồi?”
“Đúng thế, trước đây chúng tôi có ai mà không biết cô và Bùi Duy ở bên nhau, chớp mắt cô đã leo lên chỗ Bùi Danh Chính rồi, trước kia không nhìn ra cô cũng có thủ đoạn như thế đấy!”
Hai cô gái càng nói càng hăng, chọc mấy người đàn ông bên cạnh cười không ngừng.
Phương Hiên Hiên nhìn Đường Nhật Khanh rất lâu nhưng vẫn không nói chuyện, giống như không có tí sức lực nào, rồi lại nhìn sang cô gái mặc váy đỏ: “Nhã Thanh, không phải ông chủ nhà họ Bùi vẫn luôn muốn tác hợp cho cô và Bùi Danh Chính sao, hiện giờ Đường Nhật Khanh bỗng nhiên xuất hiện, cô cũng không thèm để ý à!”
Chuyện này Phương Hiên Hiên nói rõ ràng nhưng cũng không sợ đắc tội người ta, cô ta vừa nói thì sắc mặt Đỗ Nhã Thanh cũng khó coi thêm vài phần.
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì hiểu ra, khó trách vừa rồi ánh mắt Nhã Thanh nhìn cô như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy, thì ra cô ta và Bùi Danh Chính còn có tầng quan hệ này.
Ông chủ nhà họ Bùi vẫn luôn tác hợp Đỗ Nhã Thanh và Bùi Danh Chính, mà bây giờ bỗng nhiên Bùi Danh Chính lại xuất hiện cùng cô, còn cố ý diễn một màn thân mật, chính là diễn cho Đỗ Nhã Thanh xem!
Nói như vậy, lần này Bùi Danh Chính lại lợi dụng cô.
Đường Nhật Khanh thấy trong lòng lạnh giá, cảm giác thất vọng không thể nói rõ chạy lên não cô.
Bỗng nhiên, Đỗ Nhã Thanh ngồi ở đối diện Đường Nhật Khanh lên tiếng: “Kiểu phụ nữ gì xứng với Danh Chính, ông chủ nhà họ Bùi rất rõ ràng, không cần cô phải quan tâm.”
Đỗ Nhã Thanh ngoài mặt thì là nói với Phương Hiên Hiên, nhưng trong giọng nói rõ ràng coi Đường Nhật Khanh không ra gì.
Đường Nhật Khanh nhìn về phía Đỗ Nhã Thanh, đúng lúc thấy cô ta cũng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, lại là một phen đọ sức.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, cô không nghiêm túc như Đỗ Nhã Thanh, ngược lại còn nhếch môi cười, trong lúc cô ta lộ ra ánh mắt kinh ngạc thì rời mắt đi.
Bây giờ cô không thể đắc tội nổi với bất cứ ai ở đây, cô không muốn gây thị phi, cho dù Bùi Danh Chính có thể giúp cô nhưng cô cũng không muốn mắc nợ anh.
Tuy nhiên, cô không trêu chọc người khác, cũng không có nghĩa là người khác không muốn trêu chọc cô.
Phương Hiên Hiên thấy Đường Nhật Khanh im lặng hồi lâu mà không nói nửa lời, đứng dậy, đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Cô ta thuận tay cầm bình rượu lên, rót nửa ly đưa cho Đường Nhật Khanh: “Chúng ta cũng xem như là bạn cũ, cùng uống một ly nhé?”
Đường Nhật Khanh từ chối: “Thật ngại quá, tôi không uống rượu.”
Phương Hiên Hiên cười lớn: “Không uống rượu? Tôi nhớ trong bữa tiệc sinh nhật trước của Bùi Duy, cô cũng uống kha khá mà?”
Trần Mạn ở một bên cười, nói chen vào: “Đó là trước mặt cậu hai nhà họ Bùi thôi, xem ra Bùi Danh Chính thích thanh thuần khéo léo, cho nên cô ta điều chỉnh lại cho hợp.”
Cô ta vừa nói xong thì mấy người đàn ông khác lập tức cười theo.
Phương Hiên Hiên uống không ít, lá gan cũng lớn hơn, cô ta thấy Đường Nhật Khanh không định nhận ly rượu nhưng vẫn cố tình ấn ly vào tay cô.
Trong lúc đẩy đưa thì rượu trong ly sánh ra, hất lên quần áo của Đường Nhật Khanh, sắc mặt cô trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Phương Hiên Hiên, tôi nói rồi, tôi không uống rượu!”
Mặc dù cô vẫn luôn tự nhắc nhở mình bây giờ phải nhún nhường hơn để đối nhân xử thế, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để người khác tùy tiện giẫm lên đầu mình.
Phương Hiên Hiên thấy Đường Nhật Khanh bắt đầu nổi giận thì lập tức thay đổi vẻ mặt, cô ta tạt thẳng ly rượu vào Đường Nhật Khanh: “Cô ngang ngược cái gì! Cô tưởng rằng mình vẫn còn là thiên kim nhà họ Đường à! Chưa từng nghe câu phượng hoàng sa sút không bằng gà à!”
Những người xung quanh đều nhìn về phía cô, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, kìm nén ngọn lửa trong lòng, cô cắn môi dưới, âm thầm nắm chặt tay, cuối cùng không nói gì, đứng dậy cất bước về phía cửa.
Bỗng nhiên, một Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc chắn xuất hiện trước mặt cô, ngay giây sau, một cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Cô ngẩng đầu thì thấy gò má kiên nghị của Bùi Danh Chính, anh đang nhìn Phương Hiên Hiên, giọng nói lạnh lùng: “Ai là phượng hoàng? Ai là gà?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc