Chàng CEO Của Tôi - Chương 235

Tác giả: Đinh Thiến

CHẲNG LẼ LÀ MANG THAI?
Dường như cảm thấy chưa đủ hả giận, Hồ Nguyệt Như cầm tài liệu trên bàn lên hung hăng đập một hồi.
Vốn cô ta cho rằng có thể mượn chuyện đấu thầu lần này đem Đường Nhật Khanh đuổi ra khỏi Bùi thị nhưng lại không nghĩ tới sau khi cô bị phạt đến Singapore bàn chuyện hợp tác, cô lại có thể nở mày nở mặt trở về, giống như không hề có việc gì!
Không đúng. . . Hai ngày này Bùi Danh Chính cũng nói là ra ngoài đi công tác, hôm nay lại cùng về với Đường Nhật Khanh, hẳn là. . . Hẳn là anh đi Singapore?
Chờ tới khi Hồ Nguyệt Như suy nghĩ mọi chuyện lại hết một lượt lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, thìa ra là Bùi Danh Chính đi tìm Đường Nhật Khanh! Trách không được cô lại làm xong chuyện hợp tác lần này!
Hồ Nguyệt Như càng nghĩ càng giận, nắm chặt nắm đấm, sắc mặt đều đỏ lên vì tức.
Từ hồi còn học đại học đến bây giờ cô ta vẫn luôn thích Bùi Danh Chính thế nhưng Bùi Danh Chính lại chưa bao giờ nhìn tới cô ta, bây giờ Đường Nhật Khanh vừa đến lại muốn đàn áp cô ta, dựa vào cái gì?
Rốt cục, Hồ Nguyệt Như một tay nhấc điện thoại bàn lên, trực tiếp bấm một dãy số.
Rất nhanh, bên kia truyền tới một giọng nói, giọng nói này mang theo ý cười: “Nhớ tôi sao?”
Hồ Nguyệt Như hít một hơi thật dài, đè ép xuống, trầm mặc mất mấy giây cuối cùng vẫn cắn môi mở miệng nói: “Tôi đồng ý, hợp tác lâu dài.”
Ở công ty chờ không bao lâu, Trương Phó liền đến thông báo với Đường Nhật Khanh: “Thư ký Đường, Tổng giám đốc Bùi nói về nhà, bảo cô thu thập một chút đồ vật liền đi.”
“Được.” Đường Nhật Khanh gật đầu, lập tức thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời đi.
Cũng không phải đã xử lý xong hết công việc trong tay mà là bây giờ cô buồn ngủ quá đỗi, không kịp chờ đợi muốn trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc thật đã.
Cùng Bùi Danh Chính đi về đến nhà, chị Trương lập tức mặt đầy nụ cười tiến lên đón: “Tiên sinh, cô Đường, cuối cùng hai người đã trở về, hai ngày nay trong nhà không có ai cảm giác vô cùng quạnh quẽ!”
Đường Nhật Khanh nhìn chị Chị Trương cười cười, mở miệng hỏi: “Chị Trương, có cháo không?”
“Có đấy! Cháo bí đỏ hạt kê, để tôi đi lấy cho cô một bát, tiên sinh có muốn dùng không?”
Bùi Danh Chính khó có khi tâm tình không tệ, nhẹ gật đầu.
Chị Trương lập tức quay người đi vào phòng bếp, múc hai bát cháo bưng ra: “Ôi! cuối cùng ông chủ cũng chịu ăn một chút gì rồi, mấy ngày trước khi chưa đi Singapore ấy mà, cơm cũng không ăn mà chỉ uống mỗi nước, làm tôi lo lắng quá!”
Nghe thấy chị Trương trong lúc vô tình nói ra câu này, Đường Nhật Khanh ngẩn người quay đầu nhìn Bùi Danh Chính một chút, lại nhìn về phía chị Trương hỏi: “Anh ấy không ăn cơm sao? Vì sao vậy?”
Chị Trương đang muốn trả lời, đột nhiên phát giác được ánh mắt Bùi Danh Chính bên cạnh, cười cười đúng lúc ngậm miệng lại.
Đường Nhật Khanh nhìn lướt qua Bùi Danh Chính, sau đó lại nhìn chị Trương nói: “Chị Trương, không sao hết, chị cứ việc nói thẳng.”
Chị Trương dường như còn có chút kiêng kị Bùi Danh Chính nên hạ giọng nói nhỏ: “Còn không phải Tiên sinh lo lắng cho cô Đường tới mức ăn không ngon ngủ không yên hay sao, mỗi ngày đều không vui vẻ. . .”
“Khụ!” Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, ho khan hai tiếng đánh gãy lời chị Trương: “Chị Trương, đi lấy chút gì tới đây đi.”
Chị Trương lập tức hiểu ý, liền quay người đi vào phòng bếp.
Lúc đầu Đường Nhật Khanh còn không quá tin tưởng, thế nhưng khi thấy Bùi Danh Chính phản ứng như vậy cô không nhịn được cong lên khóe môi.
“Cười cái gì?” Bùi Danh Chính buông thìa xuống, nhíu mày lại hỏi.
“Không có gì.” Đường Nhật Khanh giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại là mừng khấp khởi.
Âm thầm cười cười, cô lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính, nhíu mày hỏi: “Thì ra anh lo lắng cho em như vậy?”
Động tác của Bùi Danh Chính hơi chậm lại, vẻ mặt nghiêm túc hơn mấy phần giống như là đang suy nghĩ đáp án thật cẩn thận sau đó mới nhẹ gật đầu: “Ừm.”
Có được đáp án khẳng định, Đường Nhật Khanh càng là hết sức vui mừng, tất cả vui vẻ và tung tăng đều viết hết lên mặt.
Đột nhiên, cô cảm giác được bên hông bị xiết chặt, quay đầu mới phát hiện không biết từ lúc nào Bùi Danh Chính đã đem cái ghế kéo đến bên cạnh cô, một cái tay trực tiếp vòng qua eo cô.
“Em lo lắng cho anh sao?” Sắc mặt Bùi Danh Chính nghiêm túc.
Đường Nhật Khanh do dự trong chớp mắt, sau khi sững sờ liền nhẹ gật đầu.
Cô còn chưa kịp mở miệng đột nhiên trước mắt tối sầm lại, nụ hôn của anh rơi chính xác lên trên môi của cô mang theo vài phần lòng tham chiếm hữu bá đạo nhưng lực đạo lại rất vừa vặn.
“Cô Đường, cô có ăn bánh đậu đỏ không?” Chị Trương vừa nói vừa đi từ trong phòng bếp ra, vừa ra tới liền nhìn thấy tràng cảnh chính là như vậy lập tức dừng bước chân lại xoay người sang chỗ khác.
Đường Nhật Khanh như là chạm vào điện, vội vàng đẩy Bùi Danh Chính ra, gương mặt mắt thường có thể thấy đã đỏ lựng lên, cô vội vàng quay đầu sang: “Ấy. . . Tôi, tôi ăn. . .”
Dù thế nào chị Trương đối với cô mà nói cũng là bề trên, cô và Bùi Danh Chính cứ như vậy ở trước mặt cô ấy. . . Quả thực là không tốt lắm.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói xong bên cạnh liền truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Chị Trương, đem đồ ăn lên trên lầu đi, chúng tôi về phòng ngủ ăn.”
Nói xong anh không nói lời nào dắt tay Đường Nhật Khanh lôi kéo cô đi.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh càng đỏ, trời mới biết anh về phòng ngủ sẽ làm cái gì!
“Không. . . Không cần. . .”
Đường Nhật Khanh đang định từ chối lại bị anh bá đạo kéo vào trong иgự¢, ỡm ờ bước đi về phía cầu thang lên lầu.
Chị Trương cố nén ý cười, lập tức cầm khay bưng cháo và bánh đậu đỏ đưa lên trên lầu.
Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, Đường Nhật Khanh ngơ ngác nhìn cháo và bánh đậu đỏ đặt trên bàn trang điểm, lơ đãng quét mắt liền thấy trong gương thấy Bùi Danh Chính đã đưa tay cởi ra hai nút áo trên cùng của áo sơmi.
Cô vội vàng xoay người lại: “Anh. . . anh muốn làm gì!”
Bùi Danh Chính ngoắc ngoắc khóe môi, giọng nói lại mang theo một loại cuốn hút không hiểu, cất bước đi đến gần cô: “Đương nhiên, muốn ăn em trước.”
Phía sau Đường Nhật Khanh mát lạnh, cô lập tức sáng tỏ, buổi tối hôm nay cô khó thoát một kiếp này rồi…
Quả nhiên, sáng hôm sau lúc Đường Nhật Khanh rời giường dưới chân mềm nhũn không thể nào đứng vững nổi, bắp đùi bủn rủn đau đớn, mỗi một bước đi đều run rẩy đau đớn.
“Bùi Danh Chính. . .” Đường Nhật Khanh cắn răng, nghĩ lại lại muốn thấp giọng chửi một câu nhưng tiếng nói đột nhiên phản xạ có điều kiện dừng lại, không dám nói cái gì nữa.
Chẳng may lại bị anh nghe được, chỉ sợ kết quả của cô còn thảm hại hơn.
Sau khi rửa mặt xong Đường Nhật Khanh đi xuống lầu, nhìn thấy Bùi Danh Chính đã ngồi ở trước bàn ăn uống cà phê, điện thoại di động bên cạnh đang phát bản tin kinh tế mới nhất.
Nghe thấy phía cầu thang truyền đến tiếng động, anh tiện tay đem sữa bò nóng bên cạnh đẩy sang phía đối diện.
Đường Nhật Khanh ngồi xuống, đúng lúc chị Trương đem trứng gà và cánh gà đã rán xong bưng lên.
“Cô Đường buổi sáng tốt lành.”
“Chị Trương buổi sáng tốt lành.” Đường Nhật Khanh vừa cười vừa lên tiếng chào hỏi, lúc đang định ăn bữa sáng vừa nhìn thấy cánh gà trong bàn ăn dạ dày liền cuộn lên, có chút buồn nôn.
Sắc mặt cô biến đổi, che miệng cố nén xúc động muốn ọe lên.
Chị Trương vội vàng hỏi thăm: “Sao vậy cô Đường?”
Bùi Danh Chính cũng nhìn thấy phản ứng của cô không khỏi cau mày.
“Không sao không sao đâu. . . Dạ dày của tôi hình như hơi khó chịu.” Đường Nhật Khanh liên tục khoát tay.
“Tôi không cho quá nhiều dầu mà. . .” Chị Trương kinh ngạc liền vội vàng bưng đĩa trước mặt Đường Nhật Khanh đi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sắc mặt Bùi Danh Chính hơi trầm xuống.
“Chẳng lẽ là…” Chị Trương vừa mừng vừa sợ, lời nói ra một nửa lại ngừng lại.
“Là cái gì?” Bùi Danh Chính ngẩng đầu lên nhìn chị Trương.
Chị Trương dừng một chút rồi mới nói: “Chẳng lẽ là mang thai?”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy giật nảy cả mình, sau đó vội vàng khoát tay: “Chỉ là dạ dày của tôi không thoải mái mà thôi, có thể là lúc ở Singapore ăn phải đồ ăn không hợp nên mấy ngày nay dạ dày đều không thoải mái.”
Mặc dù cô nói như vậy thế nhưng Bùi Danh Chính lại tin lời chị Trương nói là thật, anh trầm giọng nói: “Em uống hết sữa bò đi rồi anh dẫn em đi bệnh viện làm kiểm tra.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc