Chàng CEO Của Tôi - Chương 23

Tác giả: Đinh Thiến

NGÀY ĐẦU TIÊN ĐÃ TĂNG CA
Đường Nhật Khanh chỉnh lại cà vạt, tiếp đó lùi về sau ngay lập tức, nhìn thấy cà vạt được thắt một cách hoàn mỹ, khóe miệng cong lên nụ cười vừa ý: “Xong rồi.”
Bùi Danh Chính lướt mắt nhìn cô, ý lạnh nơi đáy mắt vẫn chưa tản đi, anh lập tức “hừm” một tiếng, bước tới bên cạnh giá áo tiện tay lấy áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng rời đi của anh hơi ngẩn người, hình như anh hơi tức giận.
Đường Nhật Khanh vẫn chưa suy nghĩ xong thì điện thoại trong túi lại bắt đầu rung lên. Lúc này cô mới bỗng nhớ tới mẹ cô còn đợi cô ở phòng khách dưới lầu.
Cô bước nhanh trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại lấy điện thoại ra gọi ngay lập tức.
“Mẹ à? Con biết rồi, vừa nãy con bận quá không có thời gian, đợi một chút, đợi chút nữa ông chủ con đi rồi con sẽ đưa cho mẹ ngay!”
“Khanh à! Mẹ cũng đứng ở đây đợi con hai chục phút rồi!” Mẹ Đường rõ ràng hơi mất kiên nhẫn.
“Mẹ chờ con một chút nữa, con đưa cho mẹ ngay đây.”
Đường Nhật Khanh cúp điện thoại, mở cửa đi ra ngoài, đi tới trước cửa thang máy nhấn nút.
Sau khi đi ra khỏi thang máy, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không thấy bóng dáng của Bùi Danh Chính xong, lúc này mới yên tâm sải bước đi về phía khu nghỉ ngơi trong phòng khách.
Mẹ Đường vừa thấy được cô đứng dậy ngay, đón cô nói: “Khanh à! Cuối cùng con cũng xuống rồi!”
Đường Nhật Khanh nhìn bàn tay giơ ra của mẹ Đường, thở dài một hơi: “Mẹ ơi, sau này mẹ đừng chơi mạt chược nữa có được không? Mẹ cũng hiểu rõ tình trạng của nhà chúng ta bây giờ mà.”
“Mẹ biết rồi. Nếu mẹ lại thua thì sau này mẹ sẽ không chơi nữa! ” Mẹ đường thề son sắt nói.
Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn lấy tiền từ trong ví ra đưa cho mẹ Đường: “Sau này nếu mẹ chơi nữa con sẽ không đưa cho mẹ nữa đâu!”
Mẹ Đường nghe vậy gật đầu liên tục nói “Mẹ biết! Con trở về đi làm ngay đi. Mẹ đi trước đây!”
Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng mẹ Đường rời đi, thở dài một hơi, sau đó xoay người lên lầu.
Một chiếc Maybach màu đen đậu trên chỗ đất trống trước cửa Bùi thị, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn mẹ Đường đếm tiền trong tay, sau đó bỏ vào cái túi đeo bên người, nhấc chân bước nhanh rời đi.
Tài xế nhìn Bùi Danh Chính im lặng không nói chuyện, bèn hỏi: “Ông chủ, hình như bà ấy là mẹ ruột của cô Đường, lúc nãy khi tôi đợi ngài, bà ấy đã đợi ở đại sảnh…”
Bùi Danh Chính thu tầm mắt lại, trầm giọng dặn dò: “Sắp xếp người đi theo bà ta, báo cáo lại mọi tình hình cho tôi biết.”
“Vâng.”
*
Suốt một buổi chiều, Bùi Danh Chính cũng không xuất hiện ở công ty.
Đường Nhật Khanh cố ý giành chút thời gian đi tìm Hồ Nguyệt Như muốn lấy bảng lịch trình của Bùi Danh Chính, bị vướng bởi lời dặn của Bùi Danh Chính, tuy trong lòng Hồ Nguyệt Như không thoải mái, nhưng vẫn đưa cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh trở lại phòng làm việc, làm xong công việc trong tay, sửa sang nội dung tóm lược của cuộc họp lúc sáng rồi gởi đến mail của Bùi Danh Chính, còn kịp thời làm thêm một bản dự phòng. Sau khi làm xong hết thảy, cô bắt đầu kiểm tra hồ sơ dự án Nam Hải mà cô đã ôm về sau khi kết thúc cuộc họp.
Một xấp hồ sơ dày cộm không biết ngày tháng năm nào mới có thể xem xong. Nội dung khô khan và các điều khoản lợi ích trong đó khiến Đường Nhật Khanh nhìn mà đau đầu, Nhưng vừa nghĩ tới thái độ sỉ nhục của Bùi Duy đối với cô trước mặt mọi người trong cuộc họp sáng nay thì cô cảm thấy toàn thân giống như được bơm đầy sức mạnh.
Xem qua đại khái một lượt, Đường Nhật Khanh mới hiểu, dự án quy hoạch của Bùi thị này là dự án đã được lên kế hoạch từ một năm trước, tất cả trù bị và kế hoạch đều được sắp xếp xong rồi, nhưng chỉ thiếu mỗi cái là miếng đất này mãi chưa lấy được.
Từ lần đàm phán đầu tiên vào tám tháng trước, lần hai là cách đây nửa năm, cùng với chuyến công tác của phó tổng giám đốc Bùi thị khác vào ba tháng trước đều không bàn xong… Chả trách nó được gọi là dự án khó nhằn nhất của Bùi thị hiện nay, cũng không trách Bùi Duy vừa lâm trận đã bỏ chạy, giao lại dự án này cho Bùi Danh Chính…
Thay vì bôn ba lao lực với một dự án mà tỷ lệ thành công vô cùng thấp ngược lại không bằng tiếp nhận mấy dự án nhỏ nhẹ nhàng, đơn giản hơn. Chuyện vất vả lại không có kết quả tốt như vậy chẳng ai muốn làm. Nhưng vì sao mặc dù là như thế ông Bùi vẫn không chịu bỏ dự án này chứ?
Chẳng lẽ dự án này có thể đem lại lợi ích vượt xa dự đoán.
Đường Nhật Khanh nghĩ không ra, cô tập trung xem tài liệu người phụ trách dự án bên phía đối phương, tiếp tục gặm nhắm đống hồ sơ khô khan này.
Sau hai giờ, Bùi Danh Chính trở lại công ty, đã qua thời gian tan làm hơn một giờ. Anh trở về lấy một phần hồ sơ, chưa đi được mấy bước đã thấy cửa sổ phòng làm việc bên cạnh hắt ra ánh sáng yếu ớt.
Bùi Danh Chính cất bước đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy Đường Nhật Khanh nằm rạp xuống bàn vẻ mặt nghiêm túc xem hồ sơ. . .
Ngày đầu tiên đi làm đã tăng ca?
Bùi Danh Chính nhíu mày, trở lại phòng làm việc của mình lấy hồ sơ, lúc trở ra thì thấy Đường Mạc Khanh đã đứng ở cửa.
Thấy anh, Đường Nhật Khanh ngẩn người: “Tổng giám đốc Bùi tôi nghe thấy tiếng động nên ra ngoài nhìn thử.”
Bùi Danh Chính tiện tay đóng cửa phòng làm việc lại: “Cô ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn rồi.”
Bùi Danh Chính liếc nhìn cô: “Thu dọn đồ đạc, đi theo tôi.”
Đường Nhật Khanh vốn tưởng rằng Bùi Danh Chính muốn mang cô về nhà, nhưng không ngờ xe lại đậu ngay cổng nhà hàng Ưu Lam.
Ưu Lam là nơi nổi tiếng ăn chơi giải trí ở Hải Thành, lầu một đến lầu hai là nhà hàng, lầu ba lầu bốn là bar, lầu năm đến lầu chín là khách sạn. Mà Đường Nhật Khanh cũng biết ông chủ của Ưu Lam, là Triệu Đình Phong cậu ba của nhà họ Cố. Trước kia cô đã từng gặp mặt anh ta trong một buổi tiệc rượu.
Bọn họ vừa đi vào đã có người tiếp đón, dẫn bọn họ đi thẳng lên lầu bốn, vừa ra khỏi thang máy thì một người đàn ông lông mày rậm, mắt to khuôn mặt tuấn lãng đã bước đến: “Cậu Bùi! Gọi cậu mấy lần mà giờ cậu mới tối. Lần này tôi đặc biệt gọi cậu chủ Mạnh đến đây đấy!”
Nhà họ Bùi và nhà họ Cố là bạn thâm giao. Triệu Đình Phong và Bùi Danh Chính là anh em tốt, chơi từ nhỏ tới lớn, tính cách hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng một mực chơi chung với nhau hai mươi mấy năm cũng chưa từng cãi nhau.
Đường Nhật Khanh đương nhiên biết rõ mối quan hệ của hai người này. Cô nhìn Triệu Đình Phong không hề câu nệ chào hỏi Bùi Danh Chính, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
“Gọi anh ta đến đây thì có ích gì? Anh ta lại không có thực quyền, cậu Triệu lúc cậu gọi người ít nhất phải tìm hiểu công ty của đối phương một chút chứ.”
“Xem cậu nói kìa! Tôi suy nghĩ biết đâu có thể biết được chút ít tin tức gì từ trong miệng cậu ta, này, cô gái này…”
Triệu Đình Phong thấy Đường Nhật Khanh sau lưng Bùi Danh Chính, ánh mắt anh dừng lại, sau đó tiến lên.
Chưa kịp đợi anh ta đến gần nhìn rõ mặt người, Bùi Danh Chính đã giơ tay ra, ôm lấy bả vai của Đường Nhật Khanh.
Động tác của Triệu Đình Phong hơi dừng lại, sau khi thấy rõ mặt Đường Nhật Khanh, anh ta nhịn không được chậc lưỡi: “Này không phải là cô Đường sao? Cậu Bùi à, cậu đây là. . .”
Anh ta nhìn tay Bùi Danh Chính lại nhìn Bùi Danh Chính, trên mặt lộ ra vẻ cười sâu xa.
Bùi Danh Chính hờ hững nói: “Không nên quản thì đừng quản.”
“Được, được, tôi mặc kệ! Tôi chỉ tò mò, cậu thường ngày cũng không để cho phụ nữ đến gần, hôm nay lại chủ động dẫn người theo…”
Anh ta còn chưa nói hết đã chú ý tới ánh mắt sắc bén nghiêm túc của Bùi Danh Chính, thức thời ngậm miệng ngay lập tức.
“Được được, xem như tôi chưa nói gì cả!”
Triệu Đình Phong phất tay, sải bước đi về phía trước, dẫn bọn họ đến trước sô pha.
Sô pha kiểu hình tròn, đã có sáu, bảy người cả nam cả nữ ngồi. Trong đó có một người phụ nữ mặc váy đỏ, làn da trắng nõn ngồi chính giữa, mặt mày rạng rỡ, tuyệt đối là người phụ nữ rất đẹp.
Khi thấy Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh xuất hiện thì vẻ mặt cô ta cứng lại ngay lập tức.
Đường Nhật Khanh không quen bị Bùi Danh Chính ôm lấy xuất hiện trước mặt nhiều người, hơn nữa trong đó có một số người cô quen biết. Cô lặng lẽ khẽ đẩy Bùi Danh Chính ra, kéo dài khoảng cách với anh.
Trong ánh đèn tối tăm, cô không chú ý tới người đàn ông bên cạnh trong nháy mắt lúc bị cô đẩy ra vẻ mặt sa sầm ngay lập tức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc