RƯỢU MỜI KHÔNG MUỐN UỐNG CHỈ THÍCH UỐNG RƯỢU PHẠT
Bùi Danh Chính nghe vậy, trong phút chốc liền run lên một cái, sau đó mặt không hề có cảm xúc trả lời: “Ừm!”
Ông cụ Bùi rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời lạnh lùng này của anh, giọng nói thấp xuống mấy phần: “Danh Chính, chuyện này anh cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính u ám, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Không liên quan gì đến con nên con cũng không có gì để thảo luận.”
Từ sau khi ông cụ Bùi tái hôn và mang Bùi Duy về nhà, anh đối với mọi chuyện trong nhà nếu có thể không can thiệp thì tuyệt đối sẽ không can thiệp.
Ông cụ Bùi hừ lạnh: “Danh Chính, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Bùi, bản thân anh là người nhà họ Bùi…”
Ông cụ Bùi vẫn còn chưa nói xong, Bùi Danh Chính đã biết ông ta định nói gì, anh dứt khoát ngắt lời với giọng nói lạnh lùng: “Chuyện của Bùi Duy, mọi người làm chủ là được, không cần hỏi con, con còn bận rất nhiều việc, con cúp máy trước.”
Nói xong, Bùi Danh Chính lập tức cúp máy, sau đó đặt điện thoại lên trên bàn.
Thím Trương vẫn đang đứng cách đó không xa nhìn thấy sắc mặc Bùi Danh Chính hơi thay đổi, nhịn không được liền hỏi: “Cậu chủ, cậu có sao không?”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, không nói.
Đúng lúc Đường Nhật Khanh đi từ trên cầu thang xuống, nghe thấy câu nói của thím Trương, cô liền hỏi thăm: “Sao vậy?”
Biểu cảm của Bùi Danh Chính lạnh lùng, khuôn mặt mang theo ý lạnh dường như đang có chuyện không vui.
Thím Trương nghe thấy Đường Nhật Khanh hỏi thăm, cũng không dám nói gì, đành phải quay người cầm điện thoại lui sang một bên.
Đường Nhật Khanh phát hiện bầu không khí có chút không đúng, cô ngồi xuống ghế đối diện Bùi Danh Chính sau đó nhìn anh, hỏi thăm: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bùi Danh Chính bưng ly cà phê lên uống một ngụm, nhẹ giọng trả lời: “Bùi Duy muốn kết hôn với Chương Tú Tú, ba để tôi đưa ra quyết định.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy những lời này thì ngay lập tức hiểu ra, ngay cả chuyện có liên quan đến nhà họ Bùi và Bùi Duy, Bùi Danh Chính cũng không hề muốn ᴆụng vào chứ đừng nói là chuyện cá nhân của Bùi Duy.
Sợ rằng Bùi Danh Chính và ông cụ Bùi sẽ lại tiếp tục tức giận và cách xa nhau trong một thời gian dài.
Đường Nhật Khanh khẽ thở dài một hơi, cầm cốc sữa lên uống một ngụm, nhẹ nhàng thuyết phục: “Ông cụ Bùi chỉ là tin tưởng anh nên mới hỏi ý kiến của anh, nếu như anh không muốn thì không cần nói, cuối cùng bọn họ tự sẽ đưa ra quyết định.”
Bùi Danh Chính cũng không nói gì, anh tiếp tục bấm máy tính bảng, xem một chút tài liệu liên quan đến công việc, nhân tiện chuyển chủ đề: “Ừm, ngày mai là sinh nhật chú Hà, em đi cùng tôi đến đó một chút.”
Đường Nhật Khanh đang ăn bánh mì, trả lời: “Được.”
Trở lại công ty, Đường Nhật Khanh tiếp tục những công việc trong phòng lưu trữ, nhưng việc liên quan tới sắp xếp công việc của Bùi Danh Chính trong mấy ngày này cô đều không rõ ràng lắm, ngược lại, công việc bên trong phòng lưu trữ nhàn nhã hơn, cô tập trung xử lý tốt công việc sau đó không có việc gì để làm.
Vì trong phòng lưu trữ có máy in, nên rất nhiều tài liệu cũng sẽ gửi đến phòng lưu trữ để nhân viên tiến hành sửa sang lại, sau đó in ra, bình thường nếu có thời gian rảnh bọn họ cũng sẽ làm một chút công việc như vậy.
Đợi một nhóm tài liệu được in ra, tiểu Lưu muốn đưa đi nhưng lại bị Đường Nhật Khanh cản lại: “Tiểu Lưu, lần này để tôi đi cho.”
Mấy lần trước đều là tiểu Lưu đưa đi, mặc dù cô bị phạt và làm việc ở chỗ này cũng không được mấy ngày, nhưng làm việc cũng phải đến nơi đến chốn.
Tiểu Lưu do dự một lúc, nhìn lượng tài liệu cũng không có quá nhiều, nhẹ gật đầu: “Đây là phần tài liệu Phó tổng cần.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy khuôn mặt tối sầm lại, từ sau khi Phương Vĩnh Thành bị tóm, toàn bộ Bùi thị cũng chỉ có Bùi Duy là Phó tổng.
Đường Nhật Khanh ôm tập tài liệu rời khỏi phòng lưu trữ, trực tiếp đi đến tầng lầu có văn phòng của Bùi Duy.
Vừa đi ra khỏi thang máy chưa được mấy bước cô đã nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước.
Nơi làm việc vốn là nên yên tĩnh bây giờ lại ồn ào và vô cùng náo nhiệt, Đường Nhật Khanh bước nhanh chân hơn, cô nhìn kỹ thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới đi lui trong đám đông.
Chương Tú Tú đang cùng một nữ đồng nghiệp chụp ảnh chung, trong tay cô ta còn có một cái túi to, trên mặt xuất hiện nụ cười thân thiện hiếm có.
Sau khi chụp ảnh chung, Chương Tú Tú cười đứng dậy, từ trong túi lấy ra từng cái hộp nhỏ, chia cho mọi người.
Bên cạnh vẫn còn có các đồng nghiệp nam và đồng nghiệp nữ muốn chụp ảnh chung, bọn họ vây quanh Chương Tú Tú, nhưng lại không dám tùy tiện tiến lên.
Chương Tú Tú mỉm cười chân thành phân phát đồ vật trong tay, chờ sau khi cô ta phát xong, lại ra hiệu cho trợ lý bên cạnh tiếp tục phát cho những người chưa được nhận.
Đường Nhật Khanh cảm thấy ngạc nhiên, cất bước đi lên phía trước, lúc này mới thấy rõ đồ vật Chương Tú Tú phát cho mọi người là cái gì, một chiếc hộp đỏ bằng nhung, phía trên có in dòng chữ hạnh phúc, chắc là kẹo mừng.
Chương Tú Tú cười hướng về phía mọi người cúi đầu: “Hôm nay tôi tiện đường đi qua đây nên đến thăm Bùi Duy, nghĩ mọi người đều là cánh tay đặc lực của Bùi Duy, liền mang theo chút thành ý đến chia cho mọi người, lễ nhẹ nhưng tình nặng, cảm ơn mọi người chúc phúc.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy những lời này, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô từ từ bước lên, lấy tập tài liệu trong tay giao cho một người trong số họ, nhẹ nhàng nói: “Phòng lưu trữ đã in xong tài liệu.”
Cô dặn dò xong liền quay người muốn rời đi, nhưng lúc này ánh mắt Chương Tú Tú đã rơi vào trên người cô.
Ánh mắt Chương Tú Tú hơi tối sầm lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhìn thấy Đường Nhật Khanh quay người muốn rời đi, vội vàng mở miệng gọi: “Cô Đường!”
Thanh âm của cô ta rõ ràng không giống với giọng nói vừa rồi, mang theo sự phấn khích không tên.
Bước chân của Đường Nhật Khanh dừng lại, từ từ quay người, nhìn về phía Chương Tú Tú, cô còn chưa lên tiếng, liền thấy Chương Tú Tú cầm một cái đỏ hộp bước về phía mình.
Chương Tú Tú dừng lại ở trước mặt Đường Nhất Khanh, đem kẹo mừng trong tay ra trước mặt cô, khóe miệng mìm cười đắc ý: “Chúng ta cũng coi như là bạn cũ, đây là kẹo mừng của tôi và Bùi Duy, cho cô một hộp.”
Đường Nhật Khanh cụp mắt nhìn lướt qua cái kia đỏ hộp kia, cũng không nhận mà hỏi ngược lại: “Cô Chương là ngôi sao nổi tiếng, e rằng đối với quy định của công ty không nắm rõ, bây giờ đang là giờ làm việc, hành động này không quá phù hợp.”
Chương Tú Tú nghe thấy như vậy sắc mặt liền trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng nói: “Đường Nhật Khanh, cô thật đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Giọng nói của cô ta ép xuống rất thấp, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nhưng người đồng nghiệp còn lại đều đứng ở một bên khác, ầm thầm quan sát bọn họ.
Bạn gái cũ của Bùi Duy và bạn gái hiện tại đối mặt, cảnh tượng này đương nhiên rất kích thích.
Đường Nhật Khanh hướng về phía Chương Tú Tú cười một tiếng, nhẹ giọng mở miệng: “Cô Chương, rất nhanh cô sẽ trở thành vợ của Bùi Duy, có một số việc cần phải suy nghĩ cho anh ta, ví dụ như…”
Giọng nói của Đường Nhật Khanh kéo dài, ánh mắt lướt nhìn qua hộp kẹo mừng trong tay Chương Tú Tú, lại nói tiếp: “Ở trong công ty của anh ta, đang trong giờ làm việc lại làm những chuyện như vậy, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không được vui.”
“Cô…!” Sắc mặt Chương Tú Tú đỏ lên, nắm chặt chiếc hộp trong tay, khuôn mặt đều nhăn lại.
Đường Nhật Khanh cũng không nói thêm, trực tiếp quay người rời đi, nhưng cô vừa mới di chuyển thì thấy Bùi Duy cùng thư ký trợ lý đang đi về phía này.
Ánh mắt của Bùi Duy hơi dừng lại trên người cô và Chương Tú Tú, sau đó bước tới trước mặt Chương Tú Tú, trầm giọng hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Chương Tú Tú nhìn thấy Bùi Duy, lập tức ấm ức mở miệng: “Em đi ngang qua, muốn đến thăm anh, nhưng thấy anh không ở đây liền để trợ lý mang kẹo mừng đến chia cho mọi người một chút, không ngờ có người không những không cảm kích mà còn trách tội em…”