XÚC PHẠM NGƯỜI CÓ QUYỀN THẾ LỚN
Bùi Danh Chính thấy Đường Nhật Khanh đột nhiên trầm mặc, không nhịn được mở miệng hỏi thăm: “Sao vậy?”
“Không sao.” Đường Nhật Khanh nhàn nhạt trả lời, tâm tư cũng rất loạn.
Nhận thấy được cô khác lạ, Bùi Danh Chính cũng trầm mặc theo một hồi, sau đó mở miệng hỏi thăm: “Buổi tối hôm nay em đi đâu?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, dừng nửa giây, sau đó nhẹ giọng mở miệng, tùy ý nói: “Gặp một người bạn.”
Lí do thoái thác lại cực kỳ đơn giản, mang theo vài phần ý vị qua loa.
Bùi Danh Chính nhăn đầu lông mày, sắc mặt đột nhiên chìm xuống mấy phần, vốn anh cho là chỉ cần anh hỏi thì Đường Nhật Khanh sẽ nói cho anh biết, nhưng thật sự không nghĩ đến cuối cùng cô vẫn giấu anh.
Nếu Đường Nhật Khanh thật sự không coi anh là người ngoài chắc chắn cô sẽ đem chuyện mình đang điều tra người tố cáo này nói cho anh biết, thế nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn ngậm miệng không đề cập tới, bây giờ ngay cả anh hỏi, cô cũng chỉ thuận miệng trả lời qua loa.
Bùi Danh Chính không hiểu sao lại sinh ra một trận bực bội, anh thấy Đường Nhật Khanh không nói thêm gì nữa liền ngồi thẳng dậy, trực tiếp xoay người xuống giường, tiện tay mặc lên một chiếc áo choàng tắm.
“Còn có chút công việc phải xử lý, em nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Bùi Danh Chính cũng không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng, trực tiếp cất bước rời khỏi phòng ngủ.
Đường Nhật Khanh đang tâm sự nặng nề nên cũng không phát hiện ra được cảm xúc của Bùi Danh Chính biến hóa, cô trở mình nằm nghiêng qua một bên, trong đầu vẫn như cũ hiện ra lời nói lúc gặp mặt cùng Tiểu Tống.
Cái người tố cáo kia, đến tột cùng là ai vậy. . .
Buổi sáng hôm sau đến công ty, Đường Nhật Khanh thu dọn một chút đồ đạc sau đó trực tiếp đi tới phòng hồ sơ.
Đồng nghiệp tiểu Lưu của phòng hồ sơ là người rất hòa thuận, vừa thấy Đường Nhật Khanh liền lập tức cúi đầu chào hỏi: “Thư ký Đường, xin chào.”
Chuyện phát sinh ngày hôm qua qua một đêm đã truyền khắp toàn bộ công ty, bởi vậy thấy cô đến phòng hồ sơ tiểu Lưu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Đường Nhật Khanh hướng tiểu Lưu cười cười, thân thiết mở miệng: “Không cần khách sáo như vậy đâu, một tuần này chúng ta sẽ cùng làm việc với nhau, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Tiểu Lưu thấy Đường Nhật Khanh không có một chút kiêu ngạo, người lại xinh đẹp nên không khỏi nhìn nhiều mấy lần, vội vàng dẫn Đường Nhật Khanh đến phòng hồ sơ làm quen với công việc mới.
Tìm hiểu xong, Đường Nhật Khanh đại khái đã biết được công việc của phòng hồ sơ, so sánh với công việc thư ký Tổng giám đốc thì công việc ở phòng hồ sơ đơn giản khô khan hơn rất nhiều, đều chính là tập hợp hồ sơ tài liệu, lưu trữ tin tức sau đó lưu vào file hệ thống.
Công việc rất đơn giản, bắt đầu cũng rất tốt, Đường Nhật Khanh chỉ mất nửa giờ đã sắp xếp thuần thục sau đó đi theo tiểu Lưu cùng nhau bắt đầu làm việc.
Trong nháy mắt đã qua hơn một giờ, lúc Đường Nhật Khanh đang cùng tiểu Lưu ghi thông tin vào hồ sơ điện tử thì đột nhiên có người tới gõ cửa.
“Cộc cộc!” Hai tiếng tiếng gõ cửa truyền đến, lúc Đường Nhật Khanh vô thức ngẩng đầu lên nhìn thấy Hồ Nguyệt Như đang đứng ở cửa lại không khỏi sững sờ.
Hồ Nguyệt Như cầm trong tay một xấp tài liệu, nhìn thấy hai người Đường Nhật Khanh và tiểu Lưu đang ngồi trước máy vi tính làm việc, sắc mặt cô ta nhàn nhạt, cất bước đi tới trực tiếp đem tài liệu bỏ lên bàn: “Đem những tài liệu này lưu lại đi.”
Giọng nói lạnh lùng, rất hiển nhiên chính là nói với Đường Nhật Khanh.
Trước đó Hồ Nguyệt Như cũng đã từng bị Bùi Danh Chính phạt, cũng tới nơi này làm việc mấy ngày nên rất quen thuộc với tiểu Lưu của phòng hồ sơ.
Tiểu Lưu biết rõ ràng quan hệ giữa hai người Hồ Nguyệt Như và Đường Nhật Khanh nên lập tức đứng dậy, cười nhìn Hồ Nguyệt Như: “Chị Nguyệt Như đã lâu không thấy chị đến phòng hồ sơ.”
Từ khi Tổng giám đốc có thêm một trợ lý thực tập để sai sử, Hồ Nguyệt Như cũng lười nhác mình đi tới đây một chuyến đưa tài liệu, hôm nay cô ta tâm huyết dâng trào tới đây một lần cũng chỉ là muốn xem trò cười của Đường Nhật Khanh một chút mà thôi, hơn nữa cô ta tìm đến Đường Nhật Khanh còn có một chuyện khác nữa.
Tiểu Lưu thấy Hồ Nguyệt Như không trả lời liền tự giác cầm lấy xấp tài liệu cô ta đặt ở trên bàn kia chuẩn bị mang đi cất, nhưng chân chưa đi được bước nào đã bị Hồ Nguyệt Như gọi lại.
“Chờ một chút!” Hồ Nguyệt Như tiến lên phía trước mấy bước nhìn tài liệu tiểu Lưu đang cầm trong tay, lại giương mắt nhìn sang Đường Nhật Khanh một chút, cười lạnh hỏi: “Thư ký Đường, nếu cô bị phạt đến đây thì cũng nên có dáng vẻ của người bị phạt, sao có thể chuyện gì cũng để tiểu Lưu đi làm được?”
Không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng trả lời, cô ta lại nhíu mày nói tiếp: “Tôi cũng không phải chưa từng bị phạt qua, ở phòng hồ sơ không phải là công việc sao? Sao cô vừa đến liền muốn nhàn rỗi không chịu làm gì thế?”
Đường Nhật Khanh bị phạt làm việc công không ở phòng hồ sơ căn bản cũng ngại không muốn gây chuyện với Hồ Nguyệt Như, cô ta nói như vậy đơn giản là đang cố ý gây chuyện mà thôi.
Lòng dạ Đường Nhật Khanh đã biết rõ, cong khóe môi hỏi lại Hồ Nguyệt Như: “Sao cô lại biết tôi không làm cái gì? Chẳng lẽ hai mươi bốn giờ cô đều nhìn tôi chằm chằm sao?”
Tiểu Lưu đứng bên canh thấy hai người giương cung bạt kiếm, bầu không khí không tốt lắm nên vội vàng mở miệng nhẹ giọng thuyết phục: “Thư ký Đường cũng làm việc rất nghiêm túc, chị Nguyệt Như, có tôi ở chỗ này rồi chị cũng không cần lo lắng.”
Hồ Nguyệt Như lạnh lùng liếc tiểu Lưu một cái, giống như không hài lòng việc cô ấy nói đỡ cho Đường Nhật Khanh, cô ta hừ lạnh lên tiếng, giọng nói mang theo ý vị châm chọc: “Tôi lo lắng cái gì chứ? Chẳng qua là tôi cảm thấy có một số người quá thanh cao, mang tính tình đại tiểu thư đến chỗ làm việc, cho là quan hệ không tồi với Tổng giám đốc Bùi của chúng ta nên sẽ không bị phạt, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị phạt, làm người ấy mà cũng không thể quá kiêu ngạo, cô nói có đúng không tiểu Lưu?”
Tiểu Lưu cười theo hai tiếng, cũng không nói cái gì.
Đường Nhật Khanh đương nhiên biết rõ Hồ Nguyệt Như là đang châm chọc mình nhưng cô chỉ cười cười, cũng không phản bác lại mà ngồi xuống tiếp tục công việc.
Hồ Nguyệt Như thấy trong chốc lát không có ai để ý đến cô ta, sắc mặt lập tức có chút khó khó coi, cô ta do dự trong chớp mắt sau đó lạnh lùng nhìn Đường Nhật Khanh một cái, không tình nguyện mở miệng: “Chút nữa Tổng giám đốc Trương của Tài chính Hạo Thông sẽ tới đây, Tổng giám đốc Bùi bảo cô về hỗ trợ một chút.”
Nói xong, Hồ Nguyệt Như trực tiếp quay người, cũng không quay đầu lại liền đi.
Đường Nhật Khanh dừng động tác lại, hóa ra Hồ Nguyệt Như tới đây là để thông báo cho cô về văn phòng Tổng giám đốc làm việc.
Tổng giám đốc Trương của Tài chính Hạo Thông tới đây đơn giản để xử lý hai chuyện, một là bởi vì chuyện của Ngô Hàn Lâm mà nói lời xin lỗi Bùi thị, hai là muốn nối lại chuyện hợp tác với Bùi thị.
Nói cho cùng, cũng là bởi vì thúc đẩy lợi ích, nếu không anh ta cũng sẽ không tới.
Rời khỏi phòng hồ sơ, vừa về tới văn phòng Tổng giám đốc, Đường Nhật Khanh đã thấy Trương Phó đứng ở cửa văn phòng Tổng giám đốc, không đợi cô đến gần Trương Phó đã chủ động đi về phía cô.
“Thư ký Đường, Tổng giám đốc Trương và Tổng giám đốc Ngô của Tài chính Hạo Thông đã tới đây, bây giờ đang ở trong phòng làm việc, Tổng giám đốc Bùi có dặn dò nếu cô đến thì cứ trực tiếp gõ cửa đi vào.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy gật nhẹ đầu, cô cất bước đi tới cửa không chút do dự trực tiếp đưa tay gõ cửa.
Sau khi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trả lời, Đường Nhật Khanh đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, liền thấy Bùi Danh Chính và Tổng giám đốc Trương của Tài chính Hạo Thông, còn có cả Ngô Hàn Lâm hôm qua vừa cùng cô gặp mặt, ba người đều ngồi ở trên ghế sofa.
Thấy cô tiến đến, Tổng giám đốc Trương sắc mặt hiền lành đột nhiên chủ động đứng dậy: “Đây chính là Thư ký Đường sao? Đã sớm nghe nói Thư ký Đường là bạn gái của Tổng giám đốc Bùi tài mạo song toàn, bây giờ được gặp quả thật là kinh diễm!”
Anh ta nói xong liền chủ động vươn tay ra bắt tay với Đường Nhật Khanh, Đường Nhật Khanh nhìn anh ta cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng bắt tay một cái liền lập tức thu tay lại.
Tán dương lấy lòng rõ ràng như vậy cô đương nhiên nghe được, Tổng giám đốc Trương có thể chủ động bắt tay với một thư ký nhỏ như cô chỉ sợ là bởi vì cô là bạn gái Bùi Danh Chính mới có thể như vậy đi?
Ngô Hàn Lâm ngồi ở trên ghế sofa sắc mặt hơi xanh, hôm qua ông ta động tay động chân với Đường Nhật Khanh cũng chính là nhìn thấy cô dung mạo xinh đẹp, lúc đầu cho là cô sẽ khúm núm giống như mấy thư ký nhỏ khác không dám để lộ ra, không nghĩ tới cô lại hoàn toàn không giống, sau đó ông ta mới biết được Đường Nhật Khanh là bạn gái của Bùi Danh Chính liền hối hận phát điên.
Dám xúc phạm người có quyền thế lớn trừ phi ông ta chán sống, hết lần này tới lần khác cứ bị trời đất xui khiến lại đắc tội với Bùi Danh Chính như vậy.