NÊN PHẠT TẤT CẢ MỌI NGƯỜI
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Đường Nhật Khanh.
Tuy lần này cô là nhân vật chính của xung đột thế nhưng lại không có chút vội vàng xao động nào, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi không nhanh không chậm đem chuyện xảy ra lúc gặp mặt cùng Ngô Hàn Lâm từ đầu tới đuôi nói một lần.
Đứng ở sau lưng Đường Nhật Khanh nghe cô kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, cảm xúc trên mặt mấy người kia chuyển biến phức tạp, lại không tự chủ được có chút chột dạ.
Lúc đầu đúng là bọn họ bị giật dây để đến đây gây chuyện, chỉ biết là bởi vì Đường Nhật Khanh nên dự án kia của bọn họ không được phê duyệt, nhưng không ai có kiên nhẫn đi tìm hiểu xem giữa Đường Nhật Khanh và Ngô Hàn Lâm cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Nghe xong chuyện này thật đúng là Ngô Hàn Lâm đã hơi quá mức, bọn họ cũng chỉ là bị người khác giật dây lấy làm νũ кнí sử dụng, ai ngờ còn hết lần này tới lần khác ᴆụng tới Bùi Danh Chính, ᴆụng phải đúng họng súng.
“Đại khái chuyện chính là như vậy, tôi cũng không cố ý làm căng với Tổng giám đốc Ngô, chỉ là ông ta động tay động chận thực sự là quá phận, mà sau đó việc này lại bị truyền đến trong lỗ tai của đồng nghiệp trong cùng bộ phận, bọn họ nhất thời sốt ruột mới đến văn phòng tìm tôi.”
Đường Nhật Khanh nói đúng trọng tâm, cũng không chỉ trích đồng nghiệp nào trong cùng bộ phận.
Nhưng Tô Dung lại không quá tin tưởng những lời Đường Nhật Khanh nói kia, cô ta hừ lạnh: “Công ty hợp tác cùng Tài chính Hạo Thông cũng không chỉ một lần hai lần, sao hết lần này tới lần khác lúc cô đi tiếp khách lại làm căng lên! Nói đúng ra vấn đề không phải là ở chỗ cô sao? Huống hồ, ai có thể xác định là cô nói thật hay giả, nào ai biết Tổng giám đốc Ngô có phải thật sự khiếm nhã với cô hay không?”
Đường Nhật Khanh đã sớm đoán ra sẽ có người không tin, cho nên vừa rồi trước khi đến phòng họp cô đã để Giang Vãn Vãn giúp cô đi lấy video giám sát của phòng tiếp khách.
Đường Nhật Khanh bình tĩnh nghiêm túc mở miệng: “Phòng tiếp khách có camera giám sát, tôi đã cho người đi qua đó lấy về đây, là thật hay giả mọi người xem qua liền biết. ”
Quả nhiên không bao lâu sau, Giang Vãn Vãn liền thở hồng hộc đi tới, cô ta đưa USB trong tay cho Đường Nhật Khanh, gật đầu với cô: “Trong này.”
Đường Nhật Khanh cười với cô ta sau đó lập tức mở máy chiếu trong phòng họp ra, chiếu video lên trên màn chiếu.
Hình ảnh trong video được chiếu ra, đem cuộc gặp mặt của Đường Nhật Khanh và Ngô Hàn Lâm truyền phát ra, một lần, hai lần, Ngô Hàn Lâm động tay động chân, nụ cười hèn mọn lộ rõ ở trên màn ảnh.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, lông mày bất tri bất giác nhíu chặt, mặt mày nhiễm lên một tầng băng lạnh.
Người trong cuộc không ở đây, lại thêm trong phòng còn có một loạt người trong công ty nên cuối cùng Bùi Danh Chính đè xuống cảm xúc của mình, trầm mặc không nói.
Đường Nhật Khanh thấy mọi người đều đã xem video lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng: “Chắc hẳn tất cả mọi người cũng đã thấy rõ ràng rồi chứ, tôi làm ầm ĩ với Tổng giám đốc Ngô cũng không phải là lỗi từ phía tôi, còn xin mọi người thông cảm.”
Làm hỏng lần hợp tác này, đồng nghiệp trong cùng bộ phận không biết rõ đầu đuôi liền đổ lỗi lên đầu Đường Nhật Khanh, cô quả thực bị oan.
Tô Dung trong chốc lát cũng không thể nói gì hơn, đúng lúc này Trương Phó đột nhiên đi tới bên tai Bùi Danh Chính nói câu gì đó, Bùi Danh Chính hơi biến sắc mặt, nhẹ gật đầu trầm giọng nói: “Cậu nói đi.”
Trương Phó làm theo, anh ta nhìn lướt qua đám người thông báo chi tiết: “Vừa rồi Tổng giám đốc Trương của Tài chính Hạo Thông gọi điện thoại tới nói lúc trước hợp tác giữa Hạo Thông và Bùi thị đều là anh ta tự mình phụ trách, bởi vì gần đây anh ta đi công tác cho nên mới để người khác trong công ty là Tổng giám đốc Ngô Ngô Hàn Lâm đến đây thay, vô ý va chạm với người của Bùi thị là lỗi của bọn họ, hôm nào anh ta sẽ phái người đến thương nghị công việc hợp tác, hợp tác vẫn tiếp tục, mọi người không cần lo lắng. ”
Đại đa số người của tổ dự án vừa nghe được tin tức này cũng không khỏi tự chủ nhẹ nhàng thở ra, chuyện lần này đúng là không thể trách Đường Nhật Khanh được, chỉ là bọn họ đều bị người khác xúi giục cộng thêm tức giận đến mức không kềm chế được nên mới tới trách cứ Đường Nhật Khanh, theo lý thuyết bọn họ cũng có lỗi. . .
Trong đám người có người đứng ra mở miệng trước: “Tổng giám đốc Bùi, thật xin lỗi, chuyện lần này là do chúng tôi không tìm hiểu rõ ràng nên mới hiểu lầm thư ký Đường. . .”
Sắc mặt Bùi Danh Chính nhàn nhạt nhìn về phía Đường Nhật Khanh đang ở bên cạnh, khẽ nói: “Các người không cần nói xin lỗi với tôi.”
Mấy người kia lòng mang theo sự xấu hổ liền hiểu được, lập tức hướng Đường Nhật Khanh nói xin lỗi.
Đường Nhật Khanh khẽ vuốt cằm, cũng không để ở trong lòng.
Chỉ là tất cả mọi người trong tổ dự án đều đã xin lỗi Đường Nhật Khanh, chỉ có Tô Dung vẫn đứng ở nơi đó từ đầu đến cuối không chịu cúi đầu xin lỗi.
Ngay từ đầu, cũng là cô ta dẫn đầu đám người đến tìm Đường Nhật Khanh tính sổ, bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải nhưng cô ta lại không nguyện ý xin lỗi.
Đối với Tô Dung này trong lòng Bùi Danh Chính rất rõ ràng, người này trước kia là người của Phương Vĩnh Thành, về sau bị Phương Vĩnh Thành sắp xếp đến tổ dự án, không bao lâu sau còn lên được chức tổ trưởng.
Vốn là anh đã phân phó cho Bùi Duy quét sạch người của Phương Vĩnh Thành trong công ty, không nghĩ tới vẫn chưa thanh lý sạch sẽ, Phương Vĩnh Thành biến mất khỏi công ty chưa được mấy ngày, người dưới tay ông ta đã lại bắt đầu lộng hành trong công ty.
Chỉ sợ thiên hạ không loạn, Bùi thị kiêng kỵ nhất chính là loại người này.
Ánh mắt Bùi Danh Chính chìm xuống mấy phần, ánh mắt dò xét ở trên người Tô Dung vài vòng sau đó lập tức mở miệng hỏi thăm: “Tổ trưởng Tô, cô không có cái gì muốn nói sao?”
Hết lần này tới lần khác Tô Dung cứng nhắc quật cường, xem như biết rõ mình làm sai nhưng vẫn không muốn cúi đầu xin lỗi.
Thấy cô ta không nói gì Bùi Danh Chính cũng không bắt buộc, anh đứng lên liếc nhìn đám người trong phòng mở miệng lên tiếng: “Một chuyện nhỏ mà mọi người nhất định phải huyên náo tới mức công ty cũng không bình yên, tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm.”
Lời này không sai, vốn trong công ty từng tầng từng tầng đều có quản lý, bọn họ có ý kiến có thể tìm quản lý phản hồi sau đó sẽ đưa lên bộ phận cấp cao hơn giải quyết, mà bây giờ, anh chỉ không có ở đây vẻn vẹn nửa ngày mà công ty đã trở nên lộn xộn.
“Tất cả mọi người đều phải phạt.” Bùi Danh Chính trầm giọng mở miệng: “Tô Dung sinh sự từ việc không đâu, xúi giục người khác gây sự, điều đến chi nhánh công ty ở Hải Thành, phấn đấu lại từ cơ sở đi lên.”
Đám người nghe thấy tất cả đều giật mình.
Mọi người đều biết Tô Dung có lỗi, nhưng không ngờ lại bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy, từ Tổng bộ Bùi thị bị điều đến chi nhánh công ty không khác ngày xưa Hoàng đế trục xuất quan viên trừng phạt đi lưu vong, như vậy đãi ngộ không thể so với lúc trước, hơn nữa sẽ bị người ở chi nhánh công ty chế giễu, mặc dù không bị trực tiếp khai trừ nhưng bản chất cũng không kém bao nhiêu.
Đường Nhật Khanh cũng không khỏi nhăn đầu lông mày lại, vẻ mặt chần chờ.
Ngay sau đó, Bùi Danh Chính lại mở miệng nói: “Những người khác trong tổ dự án đi theo gây sự ồn ào thì căn cứ theo điều lệ của công ty chịu trừng phạt tương ứng.”
Đồng nghiệp trong cùng bộ phận nghe thấy vậy đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dựa theo điều lệ công ty bọn họ sẽ bị trừ nửa tháng tiền lương, trừ bằng ấy tiền lương so với Tô Dung đã là quá nhẹ rồi.
Ngoại trừ những người này, còn cũng chỉ còn lại Đường Nhật Khanh là chưa bị phạt.
Vốn cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ai nghĩ tới Bùi Danh Chính đột nhiên lại nhìn về phía Đường Nhật Khanh, trên mặt không mang theo nửa phần cảm xúc chập trùng, trầm giọng nói: “Đường Nhật Khanh không biết lượng sức làm hỏng hợp tác lần này không thể trốn tránh trách nhiệm, trừ ba tháng tiền lương, đến phòng hồ sơ làm việc một tuần để suy nghĩ lại sau đó trở lại vị trí thư ký Tổng giám đốc.”
Đám người kinh ngạc, nhưng không ai dám biểu hiện cảm xúc gì.
Từ sau khi Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh công khai chuyện tình cảm thì từ trên xuống dưới trong công ty đều biết quan hệ của bọn họ, lần này xảy ra chuyện này cũng không ai nghĩ Bùi Danh Chính ngay cả bạn gái của mình cũng phạt, mà trong chuyện này sai lầm của Đường Nhật Khanh cũng không lớn, ngược lại anh phạt như vậy có hơi nặng.
Bùi Danh Chính liếc nhìn đám người, lạnh giọng hỏi: “Còn ai có ý kiến gì không?”
Không có ai trả lời, so sánh với hình phạt của Đường Nhật Khanh và Tô Dung bọn họ đã âm thầm cám ơn trời đất rồi, nào ai còn dám có ý kiến.
Thấy không có ai nói gì, Bùi Danh Chính lại nói tiếp: “Đã không ai có ý kiến thì tất cả giải tán đi, riêng phần mình mà chịu phạt.”