PHƯƠNG VĨNH THÀNH BỊ BẮT
Bùi Danh Chính lập tức thừa cơ tiến lên, một tay kéo Đường Nhật Khanh từ trong tay ông ta ra ngoài, Triệu Phiên và Bùi Duy nhanh chóng chạy lên trước, chế phục Phương Vĩnh Thành.
“Loảng xoảng!” Con dao rơi xuống đất, Triệu Phiên bắt được tay Phương Vĩnh Thành vặn một cái về sau, một giây sau đạp vào bắp chân của ông ta, đem ông ta áp đảo trên mặt đất.
Chuyển biến quá nhanh chóng, Đường Nhật Khanh được Bùi Danh Chính kéo vào trong иgự¢, giương mắt nhìn ánh mắt lo lắng của anh bất tri bất giác dưới chân mềm nhũn.
“Đường Nhật Khanh!”
Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy giọng nói của Bùi Danh Chính giống như cách một tầng chăn bông, càng phát ra nghe không chân thực.
Tầm mắt của cô dần dần mơ hồ, ngay sau đó, thân thể mềm nhũn, đã mất đi ý thức. . .
…
Tia sáng chói mắt từ cửa sổ chiếu vào, Đường Nhật Khanh mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mi mắt là một mảnh trần nhà quen thuộc.
Đường vân màu vàng nhạt, màu sắc nhu hòa, dường như nhìn rất quen mắt. . .
Nhưng trong chốt lát cô lại không nghĩ ra là nơi nào, mà chỉ có thể nghĩ tới đoạn ký ức mạo hiểm kia, phảng phất như là đang nằm mơ.
Cửa “kẹt” một tiếng bị người ta đẩy ra, ngay sau đó có một tiếng bước chân chậm rãi tới gần.
Bùi Danh Chính đi đến bên giường nhìn thấy Đường Nhật Khanh mở nửa mắt, đáy mắt lập tức lóe lên một tia kinh hỉ.
Muốn mở miệng nói chuyện với cô nhưng lại dọa cô sợ, tiếng nói ra bất tri bất giác nhu hòa mấy phần: “Đường Nhật Khanh.”
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, lúc thấy rõ người trước mặt liền há to miệng, đột nhiên mũi chua chua, nước mắt trào ra.
Cô còn tưởng rằng không bao giờ gặp được anh nữa. . .
Thấy cô phản ứng như vậy, Bùi Danh Chính bị giật nảy mình, anh hít một hơi thật sâu lập tức ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô, vừa đau lòng vừa buồn cười mở miệng: “Khóc cái gì?”
Đường Nhật Khanh nhéo nhéo ngón tay của anh giống như là muốn xác nhận anh là thật hay là giả, cô cũng không nói ra lý do chỉ là không hiểu sao lại muốn khóc.
Bùi Danh Chính thấy cô khóc không ngừng trong lòng mềm nhũn, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô lau khô nước mắt trên mặt, ngay sau đó hơi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi bởi vì thút thít thở khẽ rung động của cô.
Mềm mại, ướƭ áƭ, như là cánh hoa kiều nộn, nhiễu loạn trái tim anh.
“Không khóc, về sau đứng sau lưng anh, anh bảo vệ em.”
Buổi tối Đường Nhật Khanh mê man đó, lòng anh vô cùng hối hận sao lại mang cô đi đối phó người nguy hiểm như vậy?
Đường Nhật Khanh không rơi nước mắt nữa, nhưng đầu vai vẫn như cũ khống chế không nổi sự run rẩy, Bùi Danh Chính thấy cô không lên tiếng trả lời liền cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng lướt qua môi của cô.
Anh ôn nhu khẽ nói: “Không khóc nữa, được không?”
Đường Nhật Khanh gật đầu, ý thức càng ngày càng tỉnh táo, cô và Bùi Danh Chính chóp mũi chạm nhau, khoảng cách gần đến xấu hổ, thậm chí, cô có chút không thở nổi rồi.
Cô nhẹ giọng mở miệng: “Em muốn ngồi dậy. . .”
Bùi Danh Chính lập tức ngồi dậy, hai tay kéo cánh tay của cô đỡ cô ngồi dậy.
Đột nhiên Đường Nhật Khanh nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhịn không được mở miệng hỏi: “Phương Vĩnh Thành ông ta. . .”
Bùi Danh Chính cất tiếng nhàn nhạt, trên mặt không có chút rung động nào: “Bị người của chúng ta bắt lại rồi, Bùi Duy đang trông giữ ông ta, cụ thể xử trí như thế nào còn phải hỏi ý kiến ba một chút.”
Dù nói thế nào, những chuyện này đều liên quan đến ân oán cá nhân giữa ông cụ Bùi và Phương Vĩnh Thành, cho dù muốn giao ông ta cho cục cảnh sát, cũng phải hỏi ý kiến ông cụ Bùi một chút.
“Còn. . . An Nhu đâu?”
Đêm qua nếu không phải nhờ An Nhu, chỉ sợ bây giờ cô vẫn còn đang nguy hiểm…
“Cô ta vẫn bình thường, đã cho người theo dõi cô ta sát sao.”
Đường Nhật Khanh gật nhẹ đầu, bây giờ nhớ lại chuyện đêm qua giống như là một giấc mộng.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần tới giữa trưa, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay vẫn là ngày làm việc, không khỏi giật mình: “Anh. . . không tới công ty sao?”
“Ừm.” Ánh mắt Bùi Danh Chính dừng lại ở miếng băng gạc trên cái cổ của cô, ánh mắt ảm đạm hơn mấy phần, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng ᴆụng ᴆụng cổ của cô.
Anh thuận tay ôm cô vòng vào trong иgự¢: “Mấy ngày này không cần tới công ty, chỉ muốn ở bên em.”
Đường Nhật Khanh giật mình, nhưng lại có chút mừng rỡ không nói ra được: “Công ty phải làm sao bây giờ?”
“Có Bùi Duy, không cần lo lắng.” Bùi Danh Chính nói, thuận tay đưa kéo chăn mỏng đắp ở trên người cô ra, muốn kéo cô từ trên giường lên.
Bên trong Đường Nhật Khanh chỉ mặc một bộ quần áo dây hơi mỏng màu trắng, trong lúc nhất thời liền lộ ra một mảng иgự¢ lớn.
Ánh mắt Bùi Danh Chính ngắn ngủi dừng lại, lúc nhìn thấy nốt ruồi màu nâu không lớn không nhỏ phía dưới xương quai xanh của cô hô hấp không khỏi xiết chặt.
Anh giương mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Đường Nhật Khanh, nháy mắt một cái ánh mắt hai người giao hòa trong không khí không hiểu sao có chút mập mờ.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài lập tức dời ánh mắt, ánh mắt trốn tránh hốt hoảng cầm lấy áo sơmi bên cạnh mặc lên người.
Khóe miệng Bùi Danh Chính hiện ra một vòng nhàn nhạt ý cười, ánh mắt nghiền ngẫm, nhẹ giọng mở miệng: “Thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm, anh chờ em ở ngoài cửa.”
Nói xong anh đứng dậy cất bước đi đến cửa phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra tiện tay nhấn nhấn, đọc tin tức về công việc.
Đường Nhật Khanh thấy anh đi ra, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, từ sau khi cô đến ở chỗ này của Bùi Danh Chính, mới phát hiện da mặt mình mỏng như thế nào.
Cô xuống giường, đi đến tủ quần áo bên cạnh tìm quần áo.
Bùi Danh Chính đọc xong một tin tức không tự chủ được giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, trên người cô chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, hai chân thon dài, phía dưới che lấp giống như không mặc gì, đường cong đôi chân trôi chảy ôn nhu…
Tim Bùi Danh Chính như bị bỏng, tầm mắt rơi vào đôi chân trần đang giẫm trên mặt đất của cô, trong lúc nhất thời thân thể nóng lên lập tức lạnh xuống mấy phần, anh nhíu mày, không nói lời nào đi về phía cô.
Lúc nghỉ lễ cô nhiễm lạnh bị đau bụng, ngày bình thường lại không chú ý như vậy, sàn nhà lạnh như vậy vậy mà cô lại đi chân trần? !
Bùi Danh Chính hơi tức giận, trong lúc bất tri bất giác lông mày nhíu chặt.
Đường Nhật Khanh nghe thấy tiếng bước chân, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Bùi Danh Chính khí thế rào rạt hướng phía cô đi tới, cảm thấy hoảng hốt.
Anh. . . Hung ác như thế, muốn làm gì?
Cô lui lại nửa bước, còn chưa kịp có phản ứng đã cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ của anh trực tiếp dán vào sau lưng cô, ngay sau đó bên hông của cô bị xiết chặt, thân thể chặt chẽ dán vào anh. . .
“Xoạt” một tiếng, cô xấu hổ, ngay cả câu rừ chối cũng không nói nên lời, chính lúc không biết làm như thế nào cho phải, đột nhiên thân thể cô chợt nhẹ bỗng, giống như là bị người ta giữ lấy eo giơ lên.
“Bùi Danh Chính. . . Anh muốn làm gì!”
Đường Nhật Khanh đỏ mặt, cô vừa nói xong cũng cảm giác được mình bị bỏ vào trên giường, hai cánh tay cô chống lên trên giường, nửa ngồi dậy thở phì phò nhìn anh chằm chằm.
Bùi Danh Chính trực tiếp xoay người cúi xuống, ép xuống gần cô, anh nhìn chằm chằm cặp mắt của cô, giọng nói mang theo một chút vẻ ra lệnh: “Sau này, không cho phép đi chân trần giẫm xuống sàn, nghe không?”
Đường Nhật Khanh sững sờ, không nghĩ tới anh tức giận như vậy chỉ là vì một việc nhỏ như vậy, cô nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt buông lỏng chút: “Được.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Nhớ kỹ chưa?”
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Ừm, nhớ kỹ rồi.”
Nhìn cô liên tục cam đoan, lúc này anh mới yên lòng lại.
“Được, em thay quần áo đi.” Khóe miệng Bùi Danh Chính hiện ra một độ cong hài lòng, anh giơ tay lên không nhẹ không nặng giữ cái gáy của cô, sau đó thuận tay từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo len màu lam xám rộng rãi đưa cho cô.
“Mặc cái này.”
Đường Nhật Khanh nhìn thoáng qua, cổ áo rất lớn, sẽ không chạm vào vết thương ở cổ.
Cô vừa định khen anh cẩn thận, đúng lúc này đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, thím Trương ở ngoài cửa nhẹ giọng mở miệng: “Thưa ngài, có người tìm.”
Bùi Danh Chính nghe vậy lông mày nhíu thật chặt, ngược lại cúi đầu dặn dò Đường Nhật Khanh: “Mặc quần áo tử tế xong thì xuống lầu ăn cơm, anh chờ em ở phía dưới.”
Nhìn thấy cô gật đầu lúc này anh mới an tâm rời đi.
Một lát sau, Bùi Danh Chính liền thấy Bùi Duy ngồi ở trên ghế sofa đang tiện tay lật qua lật lại một tờ tạp chí thương nghiệp trên bàn.
Anh điềm nhiên như không có việc gì đi qua, quét mắt nhìn Bùi Duy một chút, cảm xúc rất nhạt: “Có chuyện gì?”
Bùi Duy không nói gì gấp tờ báo lại đứng dậy, đáy mắt lướt qua một chút do dự: “Đường Nhật Khanh, cô ấy thế nào?”