Chàng CEO Của Tôi - Chương 169

Tác giả: Đinh Thiến

MUỐN ANH Ở CÙNG EM?
Hơn chín giờ tối, quán bar Ưu Lam.
Đường Nhật Khanh vốn thấy Bùi Danh Chính tâm trạng không tốt, nói muốn đi uống hai ly với anh, nhưng họ chân trước vừa tới quan bar, chân sau Triệu Đình Phong đã tới.
Triệu Đình Phong cà lơ phất phơ đi tới, vỗ vỗ Bùi Danh Chính, ngồi bên cạnh anh, lướt mắt nhìn Đường Nhật Khanh, cười hì hì hỏi: “Lão Bùi, hôm sao sao đột nhiên đến chỗ này của tôi, còn dẫn theo chị dâu…”
Anh ta nói chưa xong, cảm thấy ánh mắt sắc bén của Bùi Danh Chính bắn tới, anh ta lập tức im lặng, xoay người phân phó nhân viên pha chế chọn một bình rượu mang tới.
Bùi Danh Chính lắc lắc ly trong tay, trầm giọng hỏi: “Còn nhớ chuyện hôm qua tôi gọi hỏi cậu không?”
Triệu Đình Phong nghe, sắc mặt nghiêm túc hơn, lại gần đè thấp giọng nói: “Yên âm, tôi chuẩn bị giúp cậu rồi.”
Thấy hai người thần thần bí bí, Đường Nhật Khanh cũng không đoán ra hai người họ rốt cuộc đang nói gì.
Triệu Đình Phong lấy từ trong túi ra một cái thẻ nhỏ, đưa cho Bùi Danh Chính: “Làm cho cậu rồi, có nó thì có thể tùy tiện ra vào.”
Đường Nhật Khanh nghe anh ta nói vậy, lúc này mới hiểu ra, thì ra anh ta lấy được thẻ cửa cấm của quán bar kia.
Bùi Danh Chính lấy thẻ, nhạt giọng nói: “Được rồi, cậu có thể đi rồi.”
“Lão Bùi!” Triệu Đình Phong trợn trừng mắt: “Tôi vừa đem đồ cho cậu, cậu đã đuổi tôi đi, cậu qua cầu rút ván thật giỏi a!”
Bùi Danh Chính nhìn thấy nhân viên pha chế mang rượu tới, mi mắt anh động một cái: “Để rượu xuống, anh có thể đi.”
Anh dẫn Đường Nhật Khanh đến đây, đã nói hai người cùng uống vài ly, anh không nghĩ lãng phí thới gian trên người người khác.
Triệu Đình Phong vừa giận vừa cười, bất đắc dĩ vỗ vỗ Bùi Danh Chính: “Được được được, tôi không làm phiền thế giới hai người nữa, tôi tự động biến mất.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Đợi anh ta đi xa, Bùi Danh Chính giơ tay lấy bình rượu vừa được đưa tới trên bàn, quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh, nhướn nhướn mày với cô: “Thật sự muốn uống rượu với anh?”
Tửu lượng của Đường Nhật Khanh anh rất rõ ràng, ba ly, bia uống một ly là đỏ mặt, càng không cần nói rượu nho trắng.
“Đương nhiên.” Đường Nhật Khanh cười cười, khẳng định gật gật đầu.
Cô biết tâm trạng Bùi Danh Chính không tốt, uống với anh hai ly cũng không phải chuyện lớn gì, cùng lắm cô uống say thì Bùi Danh Chính đỡ cô về.
Bùi Danh Chính thấy biểu cảm của cô, cười nhẹ ra tiếng, tiện tay lấy một ly rượu sạch, rót cho cô nửa ly.
Chất lỏng trong vắt, trong đến nhìn rõ ánh sáng xanh nhạt, lại gần môi, có thể nghe thấy mùi trái cây nồng, quả nhiên là rượu ngon.
Đường Nhật Khanh bưng ly rượu, ngẩng chiếc cổ thon dài, uống một ngụm nhỏ, hương vị thơm ngon, cảm giác phong phú lại không mất đi sự tinh tế, cô ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, nửa đùa nửa thật nói: “Triệu Đình Phong người ta dùng rượu ngon như vậy tiếp đãi anh, anh lại trực tiếp đuổi anh ta đi, có phải không có nghĩa khí?”
Bùi Danh Chính nghe, vươn tay, ôm cô vào lòng, ánh mắt đùa cợt: “Em muốn anh ở cùng anh ta, hay muốn anh ở cùng em?”
Từ ngữ mờ ám, kết hợp với ngữ khí không rõ ràng làm người ta nhất thời tâm viên ý mã, suy nghĩ miên man.
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu uống rượu, không mở mắt, có chút không dám nhìn ánh mắt của Bùi Danh Chính.
Anh giống như có nặng lực nhìn thấu lòng người, cô sợ chỉ cần một ánh mắt anh sẽ nhìn những tâm tư nhỏ mà cô đang cố gắng cất giữ trong lòng.
Cô đương nhiên là muốn anh ở cùng cô, nhưng lời này, hiện tai cô không nói ra được.
Bùi Danh Chính thấy cô phản ứng như vậy, cong môi cười cười, cũng không vạch trần.
Đường Nhật Khanh thấy anh đột nhiên im lặng, anh mắt tìm tòi nhìn anh, Bùi Danh Chính lúc này, giống như một người khác, tâm trạng đột nhiên lạnh lùng, cả người bao trùm luồng khí lạnh.
Đường Nhật Khanh không biết vì sao, cho nên từ từ lại gần anh, thử mở miệng: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Bàn tay cầm ly rượu của Bùi Danh Chính từ từ siết chặt, mu bàn tay có chút trắng bệch: “Qua vài ngày nữa là đến ngày giỗ của mẹ anh.”
Đường Nhật Khanh đau lòng, nhất thời, cũng không biết nên an ủi Bùi Danh Chính thế nào.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghe anh nhắc đến mẹ, đây là lần đầu tiên.
Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, giọng nhàn nhạt: “Chỉ sợ ông ta đã sớm quên rồi.”
Đường Nhật Khanh biết, “ông ta” trong miệng anh là chỉ ông Bùi.
Đường Nhật Khanh lúc này mới hiểu, vì sao hôm nay ông Bùi gọi anh về nhà ăn cơm anh lại kháng cự như vậy.
Cô cầm ly rượu, nhẹ nhàng cụng vào ly anh, nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó, nếu anh cần người ở cùng, em có thể cùng anh đi thăm dì.”
“Ừ.” Bùi Danh Chính trả lời, giơ tay uống cạn rượu trong ly.
“Reng reng”
Điện thoại của Bùi Danh Chính rung, anh cầm điện thoại nhìn một cái, không nhận, trực tiếp ném đền thoại lên bàn.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy là ông Bùi gọi tới.
Rất nhanh, dừng rung, vài giây sau, lại reng lên, giống như gọi đến khi anh nhận với ngừng.
Thấy biểu cảm không kiên nhẫn của Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh nhẹ khuyên: “Không bằng nhận điện thoại, nói rõ ràng với ông ấy đi, nói không chừng trong nhà thật sự có chuyện gì.”
Bùi Danh Chính cứng đầu, cô nhìn thấy, nhưng ông Bùi cũng cứng đầu, nếu anh không nghe, chỉ sợ ông Bùi sẽ gọi đến khi anh nghe mới chịu ngừng.
Bùi Danh Chính mặt không cảm xúc “ừ” một tiếng, cầm điện thoại đứng dậy, đi ra chỗ yên tĩnh, vừa đi một bước, thì đã dừng lại, quay lại phân phó Đường Nhật Khanh: “Em đợi ở đây, đừng đi lung tung.”
Đường Nhật Khanh đồng ý: “Được.”
Thấy anh đi xa, Đường Nhật Khanh hổi hồn, lắc lắc ly rượu, nhàm chán nhìn nam nữ đang lắc lư trên sàn nhảy ở không xa.
Ở nơi này, nhìn thì náo nhiệt, nhưng sự thực mới là nơi trống vắng nhất, cô uống từng ngụm từng ngụm rượu, bất giác uống hết một ly, cô quay đầu nhìn phương hướng Bùi Danh Chính rời đi, không nhìn thấy bóng người, cô lại cầm ly rượu, lại rót cho mình nửa ly.
“A, tôi tìm kiếm bấy lâu cuối cùng cũng gặp được đại mỹ nữ, không nghĩ tới lại là cô Đường.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói, giọng rất lớn, rất khoa trương, nhưng trong thoáng chốc lại biến mất trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Đường Nhật Khanh quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng sau sofa, kinh ngạc.
Có chút quen mắt, cô nheo mắt, nghĩ nghĩ, mới nhớ ra anh ta là ai, là bạn trai của một người bạn xã giao của cô, tên Tống Thành, là một hoa hoa công tử, ỷ nhà có vài đồng tiền mà mắt cao hơn trời, cực kỳ ngạo mạn.
Đối với bạn bè lúc trước, Đường Nhật Khanh không muốn có chút quan hệ nào, càng đừng nói Tống Thành còn không tính là bạn cô.
Cô dời ánh mắt, giả bộ không nghe thấy, tự uống rượu.
Nhưng ai biết Tống Thành lại không biết, dẫn theo hai người bạn bên cạnh, trực tiếp đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đường Nhật Khanh: “Cô Đường, một thời gian không gặp, cô sống cũng không tệ chứ! Còn uống rượu ngon như vậy!”
Đường Nhật Khanh không cảm xúc nói: “Ngại quá, chúng ta không quen đi?”
Tống Thành nghe, sắc mặt lạnh lẽo hừ một tiếng: “Đường Nhật Khanh, cô giả bộ cái gì! Trước đây có Đường gia phía sau chống cho sự ngông cuồng của cô thì thôi đi, cô hiện tại có cái gì? Dựa vào tội phạm là ba cô sao?”
Lời này của Tống Thành không lưu tình, lại đâm trúng điều Đường Nhật Khanh để ý nhất, Đường Nhật Khanh nghe, xoay lại nhìn Tống Thành: “Xin chú ý lời nói của anh.”
Tống Thành cười lạnh, nhìn cô vài giây: “Mà nói, cô cho dù tức giận, cũng xinh đẹp hơn Lạc Lạc.”
Lạc Lạc chính là người bạn xã giao trước đây của Đường Nhật Khanh, cô nghe thấy Tống Thành nói vậy, trong lòng sinh ra chán ghét.
Cô đặt ly rượu xuống, đứng dậy, muốn đi nhanh ra ngoài.
Đột nhiên, cô cảm thấy váy bị nắm chặt, cúi đầu, nhìn thấy Tống Thành giữ váy len của cô không buông, còn cười hèn hạ nhìn cô.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh âm trầm, lạnh giọng ra lệnh: “Buông tay!”
Tống Thành mặt không sợ hãi, hất hất cằm, hỏi ngược lại: “Nếu tôi không buông thì sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc