TUYÊN BỐ PHÁ SẢN
Cô tự suy nghĩ sao? Sao cô biết gọi là gì mới hợp khẩu vị của anh chứ? Danh Chính? Hay Chính Chính?
Mấy xưng hô này lóe lên trong đầu Đường Nhật Khanh khiến cô bất giác rùng mình ớn lạnh, bỏ đi, vẫn nên gọi cả họ tên là được rồi.
*
Đường Nhật Khanh từ biệt thự Bùi Danh Chính trở về nhà, cô đứng trước cửa thay giày, nhìn xung quanh nhưng không hề thấy bóng dáng của mẹ Đường.
Hôm nay, cô đã đồng ý làm giao dịch với Bùi Danh Chính, điều này có nghĩa là cô đã từ bỏ Đường thị, cô phải nói quyết định này cho mẹ Đường mới được, còn ba, cô chỉ có thể tạm thời đi được bước nào hay bước nấy.
Dù sao đối mặt với sống còn của Đường thị, cô nhất định phải đưa ra lựa chọn khẩn cấp nhưng cơ bản nhất.
“Mẹ ơi?”
Đường Nhật Khanh vừa đi lên lầu vừa gọi, cô đã đi một vòng trong nhà nhưng không nhìn thấy bóng dáng mẹ Đường, cuối cùng cô dứt khoát đi xuống lầu, bước vào phòng bếp, suy nghĩ xem mình nên nấu món gì.
Mẹ Đường quen sống trong nhung lụa, trước đây trong nhà có người giúp việc, bà không cần làm bất cứ chuyện gì, giờ nhà họ Đường suy tàn, người giúp việc đã nghỉ việc hết rồi, mẹ Đường cũng bắt đầu thử xuống bếp, nhưng bà chỉ có thể nấu mỳ hoặc cháo trắng.
Còn Đường Nhật Khanh biết cầm kỳ thi họa, trước giờ cũng không bước vào phòng bếp, bây giờ tình thế ép buộc, cho dù cô không biết cũng phải nhắm mắt mà làm.
Đường Nhật Khanh vừa xem video hướng dẫn món xào trứng gà trên điện thoại, vừa học cách đánh trứng gà, nhưng cô chưa kịp bật bếp thì bên ngoài vang lên tiếng động.
Đường Nhật Khanh vội vàng để đồ trong tay xuống, vừa đi ra ngoài đã thấy mẹ Đường từ bên ngoài trở về.
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Mẹ Đường thấy Đường Nhật Khanh đi ra từ phòng bếp thì ngạc nhiên, ấp úng nói: “Mẹ… mẹ đi liên hệ với mấy người bạn trước đây, để xem bọn họ có thể giúp công ty chúng ta một chút không?”
Bạn? Theo Đường Nhật Khanh biết, những người bạn lúc trước của Đường thị lật mặt nhanh hơn lật sách, không ai đáng tin cả.
Đường Nhật Khanh hít một ngụm khí lạnh, bước lên phía trước, đưa tay nhẹ nhàng nắm tay mẹ Đường: “Mẹ, con muốn nói với mẹ một số chuyện.”
Mẹ Đường thấy Đường Nhật Khanh trở nên nghiêm túc, sắc mặt bà cũng nghiêm chỉnh lại: “Khanh, con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc con có tìm được người giúp chúng ta không?”
“Mẹ, nói thật bây giờ Đường thị chỉ là một vỏ rỗng, ngoài một cái tên thì không còn gì cả…”
“Con nói bậy gì đó?” Sắc mặt Mẹ Đường hoàn toàn thay đổi: “Có phải con cũng nghe những lời đồn đại bên ngoài không? Vỏ rỗng gì chứ! Một cái tên gì chứ! Công ty nhà chúng ta lớn như vậy sao có thể nói không xong là không xong chứ!”
Đường Nhật Khanh hơi ngạc nhiên khi mẹ Đường đột ngột biến sắc, cô hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn giải thích: “Mẹ, mẹ nghe con nói, giờ bên ngân hàng đang thúc công ty trả nợ, nếu chúng ta không trả tiền, căn nhà này sẽ bị ngân hàng mang đi bán đấu giá để thế chấp, nếu chúng ta đợi đến lúc đó, thật sự sẽ mất tất cả!”
“Còn ba, giờ con không biết rõ tình hình của ba ở trong tù, chúng ta cũng cần tiền để đi thăm hỏi, nếu chúng ta sống ૮ɦếƭ giữ lấy Đường thị sẽ ngày càng lún sâu!”
Mẹ Đường nghe nhà bị ngân hàng mang đi bán đấu giá để thế chấp thì hoảng hồn ngay: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây Khanh, không thể bán căn nhà này được, nếu không thì chúng ta sống ở đâu?”
“Mẹ, sống trên núi không sợ không có củi đốt, giờ chúng ta chỉ có thể tuyên bố phá sản, tính toán tài sản công ty rồi con đi tìm công việc, duy trì cuộc sống cơ bản của chúng ta.”
Sắc mặt mẹ Đường không được tốt cho lắm, nhưng sau khi cân nhắc nhiều lần cuối cùng thở dài: “Haizzz, giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, không còn sự lựa chọn nào khác.”
Đường Nhật Khanh nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, cảm thấy hơi xấu hổ, cô dựa vào vai mẹ Đường nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng để mẹ sống cuộc sống nhàn hạ…”
Giờ cô không còn sự lựa chọn nào khác, cô đã từng cao cao tại thượng, là thiên kim tiểu thư trong mắt mọi người, nhưng bây giờ cô chỉ có thể bán mình để sống…
Đợi bên tòa án xử lý đơn xin phá sản, Đường Nhật Khanh theo quy trình đi tới công ty, chuyện liên quan đến việc công ty tuyên bố phá sản đã lan truyền rộng rãi rồi.
Công nhân sắp thất nghiệp vốn đã bất mãn trong lòng, giờ lại đồn đại tài sản công ty không đủ phát phụ cấp thất việc, càng khiến trên dưới công ty bàng hoàng.
Trên đường Đường Nhật Khanh tới đây, cô nghe thấy không ít người bàn tán, có mấy người không hề lo lắng bàn tán chuyện này ngay trước mặt cô, Đường Nhật Khanh thông báo bên tài vụ công ty, trực tiếp tới phòng họp mở cuộc họp khẩn.
Cô mới đi tới một nửa, bên ngoài đã truyền đến tiếng ầm ĩ, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn trợ lý Tống bên cạnh, mở miệng nói: “Tống, em đi ra ngoài xem thử.”
“Vâng.”
Trợ lý xoay người rời khỏi phòng họp, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn giám đốc phòng tài vụ đang báo cáo tình trạng tài chính của công ty, ra hiệu ông nói tiếp.
Đường Nhật Khanh nghe ông ta nói một đống thuật ngữ và số liệu chuyên môn, cô đau đầu đưa tay xoa mi tâm, mở miệng hỏi ngắn gọn: “Quản lý Ngô, ông cứ nói thẳng ngoài những chi phí đó, công ty còn đủ tiền chi phụ cấp thôi việc cho công nhân không?”
Quản lý Ngô hơi do dự nhưng cũng không che giấu nữa: “Cộng thêm tất cả công nhân chính thức và công nhân ngắn hạn, viên chức chính thức và các quản lý chi nhanh, hiện tại số tiền trong tay chúng ta không đủ chia…”
Quản lý Ngô chưa nói xong thì tiếng ầm ĩ bên ngoài ngày càng lớn, “ầm” cánh cửa bị đẩy ra, trợ lý Tống bước vào với vẻ mặt hốt hoảng, dùng sức đẩy cửa khóa trái lại, vội vàng mở miệng: “Không hay rồi tổng giám đốc Đường! Bên ngoài công nhân đã bắt đầu gây sự rồi!”
“Cái gì?” Đường Nhật Khanh giật mình, sống lưng đột nhiên thẳng tắp, cô vội vàng đứng dậy: “Sao lại gây sự? Không phải lúc trước tôi đã bảo mấy người sớm đi giải thích rồi sao?”
“Nhưng bọn họ căn bản không muốn nghe!”
Trợ lý Tống cũng hết cách rồi, nhất thời mấy vị quản lý và thư ký trong phòng họp đều liếc nhìn nhau, bắt đầu hốt hoảng.
Bên ngoài phòng họp có người dùng sức đập cửa, trong tiếng huyên náo có thể nghe loáng thoáng một số câu.
“Mở cửa! Họ Đường kia, cô phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!”
“Tôi đã làm ở Đường thị bảy tám năm rồi! Sao có thể nói đuổi chúng tôi đi là đuổi! Mau mở cửa!”
“Đúng vậy! Lúc công ty khó khăn nhất, chúng tôi không hề rời đi, vậy mà giờ không cho tiền phụ cấp thôi việc! Công lý ở đâu chứ?!”
“…”
Đường Nhật Khanh nghe thấy những lời này thì đầu ong ong.
Cô nghiến răng, siết chặt nắm đấm, giờ ba cô không ở đây, cô nhất định phải một mình gánh vác giang sơn.
Cuối cùng cô nhìn trợ lý Tống đang đứng phía cửa, bình tĩnh mở miệng: “Tống mở cửa ra.”
“Không được tổng giám đốc Đường! Chị không thấy dáng vẻ bọn họ đâu! Nói không chừng bọn họ sẽ xông tới đánh người đó!”
Quản lý Ngô mới báo cáo tình huống ban nãy đột nhiên mở miệng đề xuất: “Cô mau gọi bảo vệ đi!”
Trợ lý Tống lắc đầu bất đắc dĩ: “Bảo vệ cũng đi cùng bọn họ.”
“Vậy phải làm sao đây? Không thể để mặc bọn họ gây sự như vậy! Nếu không thì chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Không được!” Đường Nhật Khanh trực tiếp mở miệng từ chối.
Nếu báo cảnh sát, đến lúc đó công nhân sẽ càng thất vọng với công ty bọn họ, chỉ làm chuyện càng ầm ĩ hơn thôi, giờ việc duy nhất cô có thể làm chính là cô phải ra mặt, nói rõ tình huống với bọn họ!”
“Em mở cửa ra!” Giọng điệu Đường Nhật Khanh đột nhiên cứng rắn: “Tôi ra ngoài nói rõ với họ!”