LỜI ĐỒN SAU LƯNG.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm thì điện thoại của ban giám đốc cứ reo lên không ngớt.
Đường Nhật Khánh vừa cúp điện thoại là một cuộc điện thoại khác lại gọi đến, tất cả đều là những phóng viên truyền thông muốn hỏi thăm về chuyện của Bùi Duy và Chương Tú Tú.
Nghe thấy tiếng ồn truyền đến từ bên cạnh, Đường Nhật Khanh lập tức nghe xong điện thoại rồi đi báo cáo tình hình với Bùi Danh Chính.
Cửa văn phòng không bị đóng, ngay khi Đường Nhật Khanh bước tới cửa thì liền nghe thấy tiếng của Trương Phó: “Cổ phiếu của công ty cũng đã bị ảnh hưởng, vừa nãy một số thành viên Hội đồng quản trị có gọi tới để hỏi thăm.”
Bùi Danh Chính ngồi ở bàn làm việc, anh đưa tay nắn nắn mi tâm mà không nói gì cả.
Trương Phó tiếp tục nói: “Đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với Phó Tổng giám đốc, lúc nãy tôi có hỏi thăm thư ký của ngài ấy thì cô ấy nói hôm nay Phó Tổng giám đốc không đến.”
Đường Nhật Khanh bước vào rồi cất giọng nhỏ nhẹ: “Tổng giám đốc Bùi, người ta cũng gọi đến chỗ chúng ta rồi, tất cả đều là do các phương tiện truyền thông gọi đến hỏi thăm tình hình.”
Khi nghe thấy những lời đó thì sắc mặt Bùi Danh Chính thậm chí còn trở nên ảm đạm hơn, anh hít thở một hơi thật sâu rồi cất giọng trầm thấp dặn dò: “Chỉ cần hỏi về chuyện của Bùi Duy thì không cần trả lời gì hết.”
“Trương Phó, cậu cứ tiếp tục liên hệ với Bùi Duy.”
“Vâng.” Trương Phó đáp rồi quay người rời khỏi.
Đường Nhật Khanh đứng trước bàn làm việc, cô nhìn thấy hàng lông mày đang nhíu lại thì dữ dội của Bùi Danh Chính thì liền nhẹ giọng khuyên bảo: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ Phó Tổng giám đốc biến mất rồi, những chuyện dưới tay anh ta thì cũng không thể để lỡ được, hay là tôi đi bảo với thư ký của anh ta mang những công việc khẩn cấp tới đây trước?”
“Được.”Bùi Danh Chính gật đầu, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô: “Cô đi sắp xếp đi.”
“Được.” Đường Nhật Khanh trả lời rồi lập tức đi làm việc.
Bây giờ Bùi Duy đã biến mất, công ty không những phải đối phó với đống công việc mà anh ta bỏ lại, mà còn phải đối phó với các phóng viên truyền thông bên ngoài, đúng là bận đến tối mặt tối mũi.
Còn đối với Đường Nhật Khanh mà nói, chuyện của Bùi Thị chính là chuyện của Bùi Danh Chính, cô mà giúp được chút nào thì sẽ giúp chút đó.
Cô nhanh chóng đến văn phòng của Bùi Duy để tìm thư ký của anh ta, Đường Nhật Khanh đã giải thích lý do đến của mình, nhưng không ngờ Phương Lộ, thư ký của Bùi Duy lại không chịu tin: “Bên tôi không có nhận được thông báo của Tổng giám đốc Bùi, mấy văn kiện này đều là văn kiện nội bộ, nếu như bị lộ ra thì làm sao đây?”
Đường Nhật Khánh trả lời thành thật: “Chính Tổng giám đốc đã căn dặn tôi đến đây lấy, nếu cô có nghi vấn gì thì cứ việc gọi cho Tổng giám đốc để hỏi.”
Phương Lộ nói một cách khẳng định: “Thư ký Đường, cô đến Bùi Thị chưa lâu e là cũng không hiểu các quy định ở đây đâu nhỉ, Tổng giám đốc Bùi, Phó Tổng giám đốc Bùi và cả Phó Tổng giám đốc Phương đều không can thiệp vào các dự án của nhau, đống tài liệu này nếu như Phó Tổng giám đốc Bùi không căn dặn thì tôi không thể giao được.”
Đường Nhật Khanh không vội cũng không chậm mà nói: “Hôm nay là tình hình đặc biệt, nếu như cô có thể liên lạc được với Phó Tổng giám đốc Bùi thì tôi cũng đâu còn gì để nói nữa, nhưng bây giờ lại không liên lạc với anh ta được, nếu như bởi vì cô mà công việc bị gián đoạn thì tôi e là cô không gánh nổi hậu quả đâu nhỉ?”
“Cô!” Sắc mặt Phương Lộ đỏ bừng lên và không nói được gì nữa, cô ta ngừng lại một chút rồi quay người lại đi về phía văn phòng của Bùi Duy, một lúc sau cô ta bước ra và đưa một đống tài liệu cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh đưa tay nhận lấy rồi mỉm cười: “Cảm ơn sự phối hợp của thư ký Phương, tôi không làm phiền cô nữa.”
Vừa dứt lời thì cô liền quay người rời khỏi, nhưng chưa đi được mấy bước thì lại nghe thấy tiếng Phương Lộ thầm thì phía sau: “Người phụ nữ ngủ với đàn ông để thượng vị mà còn giả vờ gì chứ!”
Động tác của Đường Nhật Khanh chợt dừng lại, sắc mặt cô cũng trở nên trầm lạnh theo.
Khi cô gặp Trần Chinh ở nhà hàng ngày hôm đó, ông ta cũng nói điều tương tự, ông ta còn nói bây giờ trên trên dưới dưới trong công ty đều biết mối quan hệ của cô với Bùi Danh Chính rồi…
Cô luôn chú ý đến lời nói và hành động của mình trong công ty, nhưng tại sao những tin đồn về cô và Bùi Danh Chính lại bị lan truyền khắp công ty chứ?
Đường Nhật Khanh đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng, sau đó cô từ từ quay lại nhìn về phía Phương Lộ đang đứng cách đó không xa, cô siết chặt đống tài liệu trong tay rồi bước về chỗ cô ta lần nữa. Đường Nhật Khanh nở một nụ cười và nhìn chằm chằm vào Phương Lộ: “Thư ký Phương, có chuyện gì thì cô cứ trực tiếp nói thẳng trước mặt, còn nói xuyên tạc sau lưng người khác thì không có tốt đâu.”
“Ai xuyên tạc?” Phương Lộ cười khẩy rồi hỏi lại: “Tôi sao? Thư ký Đường cô nghe thấy rồi hả? Hay là cô nói thử xem tôi đã nói gì nào?”
Đường Nhật Khanh siết chặt bàn tay mình lại thành quyền, cô nhìn chăm chăm vào Phương Lộ rồi hít một hơi thật sâu: “Những lời cô nói lúc nãy tôi đã nghe thấy rồi, mấy lời đó quá là khó nghe, người bình thường không thể thốt ra những lời đó được, cho nên tôi cũng không muốn nhắc lại nữa, nhưng nếu để tôi nghe thấy có lần sau thì tôi cũng sẽ không ngại làm thật đâu.”
Nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất cùng với lời nói của cô, và cuối cùng gương mặt cô chỉ còn được bao phủ bởi sự lạnh lẽo tựa băng sương mà thôi.
Đám nhân viên xung quanh đi qua đi lại nhìn thấy bọn họ thì cũng tò mò nán lại xem náo nhiệt.
Phương Lộ hừ lạnh một tiếng: “Thư ký Đường đây là đang uy Hi*p tôi sao?”
“Không phải là uy Hi*p.” Đường Nhật Khanh nhếch môi lên cười: “Là nhắc nhở.”
Hai người bọn họ cãi nhau, còn bên cạnh thì càng ngày càng nhiều người bu tới, đúng lúc Giang Vãn Vãn đi ngang qua nhìn thấy Đường Nhật Khanh thì lập tức tiến lên trước đi tới bên cạnh cô hỏi thăm: “Sao vậy? Các người đang làm gì vậy?”
Đường Nhật Khanh nhìn thấy Giang Vãn Vãn thì mỉm cười với cô: “Không có gì, Vãn Vãn, đúng lúc tôi có chuyện muốn tìm cô, cô theo tôi đi một lát.”
Giang Vãn Vãn gật đầu, cô đưa mắt nhìn Phương Lộ một cái rồi theo Đường Nhật Khanh nhanh chóng rời khỏi.
Khi đi đến một nơi không có người, Giang Vãn Vãn liền không nhịn được mà hỏi: “Nhật Khanh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đường Nhật Khanh ngập ngừng một lúc rồi hít một hơi thật sâu: “Tôi muốn hỏi, gần đây trong công ty có phải có tin đồn gì về tôi không?”
Giang Vãn Vãn nghe thấy vậy thì có hơi do dự một lát, nhưng sau cùng cô vẫn gật đầu: “Đúng là có một số…”
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Bọn họ nói gì?”
“Nói…mối quan hệ giữa cô và Tổng giám đốc Bùi không được bình thường, hơn nữa còn càng ngày càng khoa trương hơn, có người còn nói bọn họ tận mắt nhìn thấy hai người đứng trước cửa văn phòng lôi lôi kéo kéo nhau nữa…”
Đường Nhật Khanh chợt hít một hơi thật sâu, trong đầu cô chợt loé lên một hình ảnh, ngày hôm đó sau khi cô đưa văn kiện tới cho Bùi Duy thì đúng là có gặp Bùi Danh Chính ở trước cửa văn phòng, anh ấy sau đó còn kéo tay cô vào văn phòng nữa, không lẽ bị người ta nhìn thấy rồi?”
“Người ta còn nói cô tới đây vốn không phải để làm việc, mà chỉ để…ở cùng Tổng giám đốc Bùi thôi, tóm lại là còn một số lời rất khó nghe nữa, bọn họ nói quá ghê lắm, đó là tất cả…”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy thì liền cau mày lại, hai bàn tay cô cũng bất tri bất giác siết chặt lại thành quyền.
Xem ra, người muốn bôi nhọ cô cũng thật là phí không ít công sức, đến mấy lời khoa trương như vậy mà cũng đồn đi được.
Cô thật sự đến Bùi Thị để làm việc, nhưng với mấy lời đồn đại của bọn họ thì chỉ e là sự trong sạch của cô cũng sẽ bị bôi đến đen thui thôi, chỉ cần một lời truyền ra thì mọi người đều sẽ tin là thật.
Đường Nhật Khanh nghiến răng rồi hạ quyết định, cô ngước mắt lên nhìn Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, cô có thể giúp tôi một việc không?”
Giang Vãn Vãn vừa nghe thấy liền gật đầu ngay tức khắc: “Đường Nhật Khanh, lần trước cô đã giúp tôi, đừng nói là một việc, cho dù có mười việc tôi cũng sẵn lòng!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười với cô rồi cất giọng nói nhẹ nhàng: “Với thân phận của cô thì chắc chắn sẽ dễ dàng tìm ra rốt cuộc ai là người đã tung tin đồn thất thiệt này, vì vậy tôi muốn cô giúp tôi nghe ngóng một chút, còn nếu như không hỏi thăm được thì cũng không sao đâu.”
Giang Vãn Vãn ngay lập tức liền đồng ý: “Cô cứ yên tâm đi, tôi là người giỏi nghe ngóng tin đồn nhất! Có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với cô!”
Sau khi tách khỏi cô, Đường Nhật Khanh liền ôm đống tài liệu quay về phòng Tổng giám đốc, lúc cô đi đến cửa văn phòng thì nghe thấy có một giọng đàn ông trầm thấp truyền đến.
“Con không liên lạc được với nó, hôm nay nó không đến công ty.”
Sau khi dừng lại một lúc, thanh âm của anh lại vang lên: “Ba, chuyện này con sẽ xem xét và giải quyết, cho con chút thời gian.”