BỊ ÉP BỒI RƯỢU.
Chương Tú Tú nghe anh nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cô ta lập tức nín khóc rồi mỉm cười: “Cậu Duy em biết rồi mà! Em sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa đâu! Thời gian này em sẽ chuyên tâm quay phim!”
Bùi Duy còn chưa kịp nói gì.
“Cậu Duy…em sắp phải ở lại đoàn làm phim rồi, hay là tối nay chúng ta ra ngoài ăn mừng đi, chúng ta cũng lâu rồi chưa được ăn tối cùng nhau…”
“Ừm.” Bùi Duy đồng ý: “Em muốn đi ăn ở đâu?”
“Cậu quyết định đi, em thì cái gì cũng được…”
Bùi Duy nổ máy lái xe rời đi, Chương Tú Tú sau đó liền móc điện thoại ra rồi nhanh chóng gửi một tin nhắn đi: “Đi theo mau, nhớ chụp nhiều ảnh chút, phải rõ mặt nữa.”
Bên trong một phòng bao cao cấp của nhà hàng Giang Đô.
Bùi Danh Chính nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Trình, nói thật là lần hợp tác này chúng tôi không muốn giới hạn trong cách hợp tác truyền thống nữa.”
Tổng giám đốc Trình trông rất hứng thú: “Ồ? không biết Tổng giám đốc Bùi có cách gì mới?”
Bùi Danh Chính nhìn qua Đường Nhật Khanh, ý bảo cô nói.
Đường Nhật Khanh mỉm cười, cô đứng dậy rồi lịch sự dùng hai tay đưa phương án đã được lên kế hoạch trước cho ông ta: “Trước đây sự hợp tác giữa công ty con của Bùi Thị và quý công ty đây đều mang ý nghĩa truyền thống, sự hợp tác giữa hai bên cuối cùng cũng đã tạo ra một sản phẩm hoàn chỉnh. Mặc dù lợi nhuận rất là đáng kể, nhưng tính năng thay thế lại quá mạnh, nếu như công nghệ của các nhà máy phụ thuộc vào các công ty khác ở Hải Thành cũng đạt tiêu chuẩn, thì sự hợp tác của chúng ta sẽ không còn là một lợi thế nữa.”
“Vậy … ý của các người là gì?”
Đường Nhật Khanh tiếp tục giải thích: “Vì chúng tôi đã hợp tác với quý công ty nhiều lần rồi, cho nên Tổng giám đốc Bùi của chúng tôi rất tin tưởng và tín nhiệm Tổng giám đốc Trình đây, lần này, tôi dự định tạo ra một đội ngũ kỹ thuật để cải thiện và đổi mới công nghệ mới nhằm thay đổi các ứng dụng trước đây, việc cộng hưởng giữa nhân tài thực tiễn và tài nguyên sẽ khiến sự hợp tác càng thêm thắng lợi.”
Tổng giám đốc Trình vừa nghe vừa yên lặng lật lật bản kế hoạch, sau đó mới ngước mắt nhìn lên Bùi Danh Chính: “Không thể thừa nhận rằng, vẫn là Bùi Thị các người có ý tưởng hay, tôi thấy rất được đó!”
Bùi Danh Chính mỉm cười rồi đưa tay nâng ly rượu lên: “Năng lực của một công ty cũng có hạn cho nên phải hợp tác mới được, mà Tổng giám đốc Trình đây lại là một đối tác tốt nhất.”
Tổng giám đốc Trình nghe vậy liền cười rộ lên, sau đó nâng ly lên và cụng ly với Bùi Danh Chính.
Uống rượu qua lại, sự hợp tác này coi như cũng nắm chắc được rồi. Đường Nhật Khanh nhìn thấy Bùi Danh Chính và đối phương đang trò chuyện vui vẻ nên đã nói với anh một tiếng sau đó đi đến nhà vệ sinh.
Cô vì hạng mục này mà đã chuẩn bị rất nhiều, lúc bàn bạc còn tốn không ít nước bọt nữa, nhưng cuối cùng cũng đã lấy được hạng mục này rồi.
Đường Nhật Khanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, khi cô vừa bước vào nhà vệ sinh thì liền nghe thấy những tiếng khóc thút thít từ trong truyền tới.
Cô bước đến cửa thì nhìn thấy một cô gái trẻ thân mặc đồ nhân viên đang nép trong góc tường khóc sụt sịt, cô có hơi do dự định tiến lên hỏi thăm một chút thì hình như cô nhân viên đó nghe thấy tiếng bước chân nên đã vội vã chạy ra ngoài.
Lúc cô ấy sợt ngang qua vai cô, Đường Nhật Khanh đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, ngay lập tức cô liền trở nên sững sờ.
Vừa nãy ở trước cửa nhà hàng, cô và Bùi Danh Chính đã nhìn thấy giám đốc bộ phận tiêu thụ của công ty mang theo vài thuộc hạ, chắc là cuối tháng nên tới đây để mở rộng nghiệp vụ, và cô cũng nhìn thấy cô gái này trong đám người bọn họ.
Nói cách khác, cô gái này là một nhân viên của Bùi Thị.
“Đợi một chút.” Đường Nhật Khanh vội vã gọi cô: “Xin hỏi, cô làm việc ở Bùi Thị đúng không?”
Đôi mắt của cô gái đó vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là đã khóc rất lâu rồi. Cô ấy ngước mắt nhìn lên Đường Nhật Khanh, đôi mắt có hơi tránh né như đang do dự, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu: “Vâng…”
Đường Nhật Khanh sợ cô gái sẽ sợ nên đã vội vàng mở miệng giải thích: “Xin chào, chúng ta là đồng nghiệp, vừa nãy tôi có thấy giám đốc Trần của bộ phận tiêu thụ dẫn người vào nên đã nhận ra cô.”
Cô gái đó trông cũng chạc tuổi cô, đôi mắt to to, tướng mạo thì đoan chính nhưng không biết tại sao lại nấp ở đây khóc lóc nữa.
“Tại sao cô lại khóc ở đây? Bị uỷ khuất à?” Đường Nhật Khanh lấy khăn giấy từ trong túi xách cho cô.
Giang Vãn Vãn không ngờ vào lúc này mà vẫn có ai đó quan tâm đến cô, khiến trái tim cô chợt dấy lên một tia ấm áp, cô nhận lấy khăn giấy nhưng nước mắt lại không nhịn được mà tuôn ra ngoài.
“Cảm ơn… tôi… tôi theo giám đốc Trần của chúng tôi đến bàn chuyện làm ăn, nhưng không ngờ ông ta lại ép tôi đi bồi rượu…Tổng giám đốc của bên đối tác lại động tay động chân với tôi, lúc nãy còn chiếm tiện nghi của tôi nữa…tôi sợ quá nên mới trốn ra ngoài không dám về nữa…”
“Cái gì?”Đường Nhật Khanh vừa nghe cô ấy nói liền tức tốc cau mày lại: “Thật quá đáng!”
Tập đoàn Bùi Thị luôn coi trọng tác phong của công ty nhưng không ngờ giám đốc bộ phận tiêu thụ lại dám dùng cách này đi lôi kéo khách hàng!
Giang Vãn Vãn vừa lau nước mắt vừa nói: “Ông ta không những lợi dụng đám nhân viên nữ chúng tôi đi bàn chuyện làm ăn mà còn một mình nuốt luôn cả hoa hồng nữa! Căn bản là chúng tôi không được một phần nào hết! Chúng tôi lại không nói được gì chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn như vậy thôi…”
Nghe cô nói như vậy, lửa giận của Đường Nhật Khanh lập tức bùng lên đến não, có muốn kìm cũng không kìm được nữa. Đường Nhật Khanh vươn tay nắm lấy tay của cô rồi hỏi thăm: “Tên của cô là gì?”
“Giang Vãn Vãn…”
“Được rồi, Vãn Vãn nghe tôi nói đây, bây giờ tôi sẽ đi tìm giám đốc Trần để nói rõ ràng với ông ta!”
“Không được!” Giang Vãn Vãn lập tức lắc đầu, cô kéo tay Đường Nhật Khanh lại: “Tính tình của ông ta tệ lắm! Không coi ai ra gì hết!”
Đường Nhật Khanh nghiến nghiến răng, hôm nay cô gặp phải chuyện như vậy đương nhiên là không thể đứng yên không lo rồi, càng huống hồ, nhìn thấy Giang Vãn Vãn bất lực như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu…
“Như vậy đi, cô đi trốn với tôi trước rồi chúng ta cùng nghĩ cách.”
Giang Vãn Vãn ngập ngừng một lát rồi gật đầu, sau đó theo Đường Nhật Khanh ra ngoài. Bọn họ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh và đi vào hành lang thì liền nhìn thấy một thân ảnh lảo lảo đảo đảo từ xa đi tới.
Đó chính là giám đốc Trần của bộ phận tiêu thụ, ông ta vừa nhìn thấy Giang Vãn Vãn thì đáy mắt liền hiện lên tia hung hãn: “Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt! Kêu cô ở cùng Tổng giám đốc Lưu! Cô lại chạy đi đâu vậy hả!”
Giang Vãn Vãn sợ hãi không dám bước lên trước, Đường Nhật Khanh nhìn thấy tên đàn ông đang định bước lên trước thì liền chặn trước mặt Giang Vãn Vãn.
“Xin chào giám đốc Trần, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Bùi, tên là Đường Nhật Khanh, trước đây chúng ta đã gặp nhau ở cuộc họp rồi.”
Cả người Trần Chinh đều là mùi rượu, ông ta hờ hững liếc cô một cái: “Sao?”
Đường Nhật Khanh cố gắng dùng ngữ khí ôn hoà nhất có thể: “Tôi nghe nói ông kêu đám nhân viên nữ trong bộ phận của ông đi tiếp rượu, cái này e là không hợp quy định của Bùi Thị lắm nhỉ?”
“Quy định?” Trần Chinh hừ lạnh: “Vậy cô nói thử xem, quy định của tập đoàn Bùi Thị là gì?”
Không ngờ, tên Trần Chinh này lại điên cuồng ngang ngược như vậy.
“Tổng giám đốc Trần, tôi tin rằng ông có thể dẫn dắt cả một bộ phận thì chắc chắn sẽ có năng lực hơn người, tôi không cần nói nhiều nhưng ông chắc chắn cũng sẽ hiểu được nhỉ, ông không nên dùng cách như vậy để đổi lấy thành tích cho bộ phận mình.”
Trần Chinh cười khẩy: “Cô nghĩ mình là ai? Mà dám đến đây lo chuyện của tôi vậy? Cút đi!”
Đáy lòng Đường Nhật Khanh chùng xuống, sắc mặt cô cũng đen lại theo, cô hít thở sâu một hơi để áp chế lửa giận lại, sau đó quay sang bên cạnh nói với Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, cô đi với tôi trước đi, đừng phí lời ở đây nữa.”
Thay vì ở đây nói mấy lời thừa thải với ông ta thì chi bằng né đi nơi khác còn hơn, chuyện này thì để giải quyết sau.
Giang Vãn Vãn gật đầu, Đường Nhật Khanh kéo tay cô rồi bước lẹ về hướng phòng bao của mình, bên cạnh phòng bao có một phòng khách nhỏ với ghế sofa, nên đến đó trốn trước vậy.
Nhìn thấy hai người họ biến mất, sắc mặt Trần Chinh liền thay đổi dữ dội: “Giang Vãn Vãn! Cô đứng lại!”
Ông ta đã say khướt rồi, bước chân đi còn không được vững nữa, ông ta đi theo sau họ, đợi bọn họ đi vào phòng bao rồi ông ta liền nhanh chóng đuổi theo lên rồi chặn cửa lại.
Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, cô đưa mắt nhìn Trần Chinh rồi cất giọng nói lạnh lùng: “Tổng giám đốc Trần, tôi nhắc nhở ông, đừng có mà làm quá!”
“Làm quá?” Trần Chinh ha hả cười to: “Ông đây vốn không biết hai chữ làm quá này viết như thế nào nữa kìa! Mau giao người ra đây!”