Chàng CEO Của Tôi - Chương 144

Tác giả: Đinh Thiến

NHƯNG TÔI THÍCH.
Đường Nhật Khanh cắn cắn răng, cô thốt ra từng chữ từng chữ một: “Lúc tôi đi thăm ba, ba đã từng nói với tôi, lá thư tố giác đó sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, lại xuất hiện ngay lúc tôi định đính hôn, cho nên ông ấy nghĩ lá thư đó là nhắm vào tôi.”
Kiều Chấn hỏi lại: “Ý là, người tố giác không chỉ đơn thuần là phơi bày chuyện này, mà là còn mục đích khác?”
Đường Nhật Khanh gật gật đầu: “Cho nên tôi mới muốn tìm hiểu một chút, không phải là vì báo thù mà là tự bảo vệ mình.”
Trong phút chốc, bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bọn họ không ai mở miệng nói gì cả.
Một lát sau, Đường Nhật Khanh mới ngẩng đầu nhìn Kiều Chấn ở đối diện và nói: “Xin lỗi Kiều Chấn, tôi biết yêu cầu của tôi là bất hợp lý, cho nên cậu không giúp được thì tôi cũng không có trách đâu.”
Cô mỉm cười với anh, nói: “Dù sao đi nữa, hôm nay được gặp cậu cũng rất vui, nếu lần sau có dịp thì lại gặp nhau.”
Đường Nhật Khanh nói xong liền đứng dậy, cô khom người chào Kiều Chấn một cái rồi cầm lấy túi xách ở bên cạnh của mình lên, sau đó sải bước định rời đi.
Kiều Chấn đột nhiên nhíu mày dữ dội, anh lên tiếng gọi cô: “Đường Nhật Khanh, đợi một lát!”
Đường Nhật Khanh quay người lại, vừa lúc ᴆụng phải ánh mắt của Kiều Chấn.
Kiều Chấn mở miệng nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu thật sự như lời cậu nói, cậu tìm người tố giác không phải là vì báo thù mà là tự bảo vệ mình, thì tôi nghĩ…chắc là cũng cho cậu xem được.”
“Thật sao?” Sắc mặt Đường Nhật Khanh nhuộm đầy sự kinh hỉ, cũng có chút kích động.
Gần đây chuyện xảy ra trên người cô nhiều quá rồi, mấy chuyện kì lạ liên quan đến núi Minh Nguyệt khiến cô cả ngày cứ đứng ngồi không yên, nếu như thật sự là có người đang nhắm vào cô, vậy thì cô cũng không có cách nào xác định được hoàn cảnh hiện tại của mình là an toàn hay không nữa.
“Tôi không chắc là lấy đi được hay không, nên chỉ có thể tự mình đọc tài liệu rồi nói lại với cậu vậy.”
Đường Nhật Khanh vui vẻ gật đầu: “Vậy là đủ rồi.”
Sau khi chào tạm biệt Kiều Chấn xong, tâm tình của Đường Nhật Khanh cũng trở nên tốt hơn nhiều rồi, hôm nay cô vốn chỉ muốn thử xem thế nào thôi nhưng không ngờ Kiều Chấn lại đồng ý.
Sau khi về đến biệt thự, Đường Nhật Khanh không nhìn thấy xe của Bùi Danh Chính đâu cả, nên liền biết anh vẫn chưa về nhà.
Thím Trương chạy ra đón, rồi hỏi thăm rất ân cần: “Cô Đường, cô ăn cơm chưa?”
Đường Nhật Khanh cũng tiện thể hỏi thăm: “Vẫn chưa, thím Trương, Bùi Danh Chính nói anh ấy bao giờ sẽ về vậy?”
“Cậu chủ không có nói, bình thường nếu cậu ấy không về ăn cơm đều sẽ gọi điện thoại về nói, còn hôm nay đã đến giờ này mà còn chưa gọi vậy thì chắc không lâu nữa sẽ về tới thôi.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy thì sắc mặt liền vui vẻ, cô lập tức nói: “Vậy thím Trương nè, thím có thể dạy cho cháu vài món ăn gia đình đơn giản không, cháu muốn học?”
Thím Trương cười tủm tỉm nhìn Đường Nhật Khanh: “Làm cho cậu chủ ăn sao?”
Đường Nhật Khanh cười ngượng ngùng, cô không có nói rõ nhưng trong lòng thím Trương cũng đã có đáp án rồi: “Vậy tôi sẽ dạy cô làm món cà tím xào nha? Cậu chủ rất thích món này đó.”
“Được.”
Nửa tiếng sau, Bùi Danh Chính vừa mới bước vào nhà thì liền ngửi thấy một mùi khét nồng đậm, anh chau mày lại, anh vừa thay giày thì nghe thấy nhà bếp truyền đến những tiếng vỡ vụn.
“Cô Đường, cô làm chậm chút… phải lật trở nhẹ nhàng chứ, sao cô lại cầm theo xẻng chạy đi vậy?”
“Thím Trương, lần sau cháu sẽ đeo thêm găng tay và mắt kính…”
“…”
Nghe thấy đoạn đối thoại giữa họ, Bùi Danh Chính lại càng không hiểu, anh sải bước đi vào nhà bếp thì nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang mặc một chiếc tạp dề trên người, trên tay thì cầm chiếc xẻng xào trở thức ăn, bộ dạng thì như đang muốn nấp khỏi bị dầu bắn lên vậy.
Thím Trương vô tình quay người lại thì nhìn thấy Bùi Danh Chính, bà vừa định mở miệng nói thì đã bị Bùi Danh Chính đưa tay ra hiệu, thế là bà lập tức yên lặng mỉm cười lui về một bên đứng.
“Có phải là lửa lớn quá rồi không…”
“Cháu thấy hình như sắp chín rồi đó…thím Trương…”
Đường Đường Nhật Khanh tự biên tự diễn, một tay cô thì đang cầm xẻng lật trở, chiếc chảo trước mặt thì ùng ục sôi lên như một con quái thú xông ra ngoài, khiến cho cô bị doạ đến nhảy cẫng lên.
“Xèo xèo—”
Tiếng dầu nóng trong chảo lại vang lên, khiến cho Đường Nhật Khanh sợ hãi quay thẳng người lại ôm lấy ‘thím Trương’: “Thím Trương thím mau xem đi!”
Hình như ‘thím Trương’ trong lòng cô đã cao lớn rắn chắc hơn rồi nhỉ, đợi cả nửa ngày mà cũng không thấy bà đáp lại cho nên Đường Nhật Khanh mới cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này cô mới bất giác ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy người mà cô đang ôm lấy là Bùi Danh Chính, khiến Đường Nhật Khanh giật bắn mình.
“Sao…sao lại là anh?”
Lúc này Đường Nhật Khanh mới kịp phản ứng lại, cô vội vã buông anh ra rồi lui lại vài bước, nhìn thấy thím Trương đang đứng ở bên cửa nhịn cười thì mặt cô trong phút chốc liền ửng đỏ cả lên.
Thím Trương cười cười rồi mở miệng nói: “Cậu chủ, cô Đường nghe nói cậu thích ăn cà tím xào nên đã đặc biệt nhờ tôi dạy đó.”
Bùi Danh Chính nghe thấy vậy, hàng lông mày của anh khẽ giật giật, anh đưa mắt nhìn Đường Nhật Khanh rồi hỏi lại: “Là vậy sao?”
Đường Nhật Khanh lập tức phủ nhận với khuôn mặt đỏ bừng của mình: “Không phải, là tự tôi muốn ăn nên mới kêu thím Trương dạy thôi…”
Thím Trương nhịn cười, xong lại bổ sung thêm một câu: “Cô Đường đang xấu hổ đó.”
Những biến đổi cảm xúc trên gương mặt nhỏ nhắn của Đường Nhật Khanh đều bị Bùi Danh Chính thu hết vào tầm mắt, anh đưa mắt nhìn chiếc chảo một cái rồi nói: “Thím Trương, cũng được rồi đó, múc ra đi.”
Thím Trương liền hiểu ý, lập tức đi tới cầm lấy chiếc xẻng trong tay Đường Nhật Khanh rồi múc thức ăn ra dĩa.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy Bùi Danh Chính đi ra ngoài rồi nên liền vội vã chạy tới bên cạnh thím Trương, cô nhìn thấy đám cà tím trong đĩa đều bị đen hết rồi, cô cau cau mày: “Thím Trương, sao cháu làm ra lại xấu như vậy chứ?”
“Lửa lớn quá rồi, tập làm thêm vài lần là sẽ tốt hơn thôi.”
Thím Trương nói xong rồi đưa dĩa cho cô, bà mỉm cười nói: “Bưng ra ngoài cho cậu chủ nếm thử đi.”
Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi bưng chiếc dĩa chầm chậm bước ra khỏi nhà bếp.
Món này làm khó nhìn như vậy, e là Bùi Danh Chính không chịu ăn đâu.
Cô đi tới trước bàn ăn rồi đặt chiếc dĩa xuống, trong lúc cô còn đang do dự không biết nên mở miệng nói gì thì người đàn ông tuấn dật đã cầm lấy đôi đũa bên cạnh mình lên, và gắp lấy một miếng cà tím.
Đáy lòng Đường Nhật Khanh đầy ngạc nhiên, cô đợi anh ăn rồi căng thẳng đợi phản ứng của anh.
Nhìn thấy anh bình thản nuốt miếng cà tím xuống, Đường Nhật Khanh liền nhịn không được mà hỏi: “Mùi vị…như thế nào?”
“Ăn được.” Bùi Danh Chính chỉ vứt lại hai chữ, sau đó tiếp tục gắp miếng tiếp theo.
Đường Nhật Khanh cũng nếm thử một miếng, mùi vị rất bình thường, tuy không mặn không nhạt, nhưng mùi vị so với thím Trương làm thì còn cách xa.
“Bỏ đi, tôi kêu thím Trương làm một phần khác.”
Cô buông đôi đũa xuống, vừa định bưng chiếc đĩa đi thì bàn tay to lớn của người đàn ông liền vươn đến kìm chặt chiếc đĩa lại, sau đó anh cất giọng nhẹ nhàng: “Nhưng tôi thích.”
Đường Nhật Khanh sững sờ, cô có hơi bất ngờ hỏi lại anh: “Anh… thích sao?”
“Ừ.” Bùi Danh Chính nhìn cô, ánh mắt anh trông rất nghiêm túc: “Không nên lãng phí.”
Nói xong, anh liền tiếp tục ăn món cô làm, Đường Nhật Khanh nhìn anh mà đáy lòng cô dâng trào những đợt sóng ấm áp.
Người có thể cam tâm tình nguyện ăn hết món mà cô xào, chỉ e là không tìm được người thứ hai ngoài anh đâu.

Mấy ngày sau, bộ phim mà Bùi Duy và Tiêu Nhạc Phi đầu tư đã chính thức khai máy. Vào ngày khai máy đó, bọn họ đã đặc biệt mời tới vài nhà báo đến hiện trường để quay phim chụp ảnh và phỏng vấn nhằm tạo tiếng vang lớn.
Sau khi lễ khai máy kết thúc, Chương Tú Tú đã kêu trợ lý dừng xe ở bên cạnh xe của Bùi Duy trước, sau khi nhìn thấy anh ta bước tới định lên xe thì cô ta liền vội vàng đẩy cửa xuống xe sau đó theo lên ghế lái phụ của anh ngồi.
Bùi Duy nghe thấy tiếng động liền quay qua thì nhìn thấy cô ta, sắc mặt anh chợt đen lại: “Cô đến làm gì?”
Khoé mắt Chương Tú Tú liền đỏ bừng lên: “Cậu Duy, mấy ngày hôm nay cậu đều không quan tâm đến em, nếu như không phải hôm nay diễn ra lễ khai máy thì chỉ e là em không được gặp cậu nữa, cậu Duy à, chuyện lần trước là em sai…là tại em quá cực đoan rồi…”
Chương Tú Tú cất giọng nói mang đầy uỷ khuất, còn cố ý đưa tay lên quệt quệt vệt nước mắt của mình nữa.
Bùi Duy cau mày nhìn cô ta: “Xuống xe đi, tiếp tục ăn năn thêm vài ngày nữa…”
“Cậu Duy!” Chương Tú Tú vươn tay ra nắm lấy tay của Bùi Duy: “Là em thật sự quan tâm đến cậu, chứ nếu không sao em lại mất kiểm soát như vậy chứ, cậu đã bỏ bê em mấy ngày rồi, cuộc sống của em cũng không còn hy vọng gì nữa rồi…”
Chương Tú Tú nhỏ tiếng khóc thút thít, bàn tay cô ta nắm lấy tay Bùi Duy thật chặt, Bùi Duy nhìn cô như vậy rồi lại bất giác mềm lòng.
Anh yên lặng một lúc rồi mới lạnh lùng mở miệng: “Lần này coi như bỏ qua, nhưng không được có lần sau nữa!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc