LÀM CÔ ĐAU SAO?
“Ba!” Khăn lông ướt rớt xuống đất, vẻ mặt Đường Nhật Khanh lo sợ: “Sao vậy?”
Nhìn chân mày cô khẽ nhíu lại, lúc này Bùi Danh Chính mới kịp phản ứng, dường như anh dùng lực quá mạnh.
Anh buông cô tay cô ra, thấy trên cánh tay trắng nõn đã hiện lên một mảng đỏ, mặt mày buông lỏng, cổ họng xiết chặt, lại mở miệng, giọng nói vô tình nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Tôi làm cô đau sao?”
Đường Nhật Khanh đầu óc mơ hồ, cô thu cánh tay về, hít sâu một hơi: “Không sao…”
Nói xong lại nghĩ đến vừa rồi phản ứng của anh như vậy, cô nhìn không được lại hỏi: “Vừa rồi làm sao vậy, có phải tôi dùng lực quá mạnh không?”
Trong nháy mắt Bùi Danh Chính hơi do dự, nghĩ đến cảm giác vừa rồi, trong lòng lại ngứa ngáy một chút: “Không có, là lực của cô quá nhỏ.”
Bùi Danh Chính nói, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ của cô nhìn vết đỏ còn chưa mờ đi, nhíu mày, không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng, anh liền đưa tay trực tiếp ôm cô vào trong иgự¢.
Đối mặt với cái ôm bất ngờ của anh, Đường Nhật Khanh sửng sốt một chút sau đó từ từ đưa tay ôm lại anh.
Cô vừa ngẩng đầu muốn nói chuyện, nhưng những cái hôn dày đặc liền rơi xuống, Đường Nhật Khanh đáp ứng không xuể, thân thể giống như bị điểm huyệt không thể động đậy, thế nhưng trên da thịt mỗi một chỗ bị chạm đến đều tê dại.
“Bùi Danh Chính…”
Cô nhỏ giọng kêu tên của anh, lại càng chọc đến tâm trạng Bùi Danh Chính hỗn loạn.
“Hôm nay. . . Chỉ sợ không được…”
Bùi Danh Chính nghe vậy, động tác hơi ngưng lại, ngước mắt nhìn cô, đáy mắt rõ ràng đang đè ép Dụς ∀ọηg, dù vậy, anh vẫn kiên nhẫn mở miệng hỏi thăm: “Sao vậy?”
“Tôi đang đến kỳ kinh nguyệt. . .”
Bùi Danh Chính nghe vậy, lông mày nhíu chặt, dừng lại nửa giây sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Được, nghe theo cô.”
Đường Nhật Khanh không ngờ anh sẽ dứt khoát đáp ứng như vậy, nhưng rõ ràng cô cảm thấy anh…
Đường Nhật Khanh cẩn thận dò xét: “Anh thật có thể chứ?”
Bùi Danh Chính khẽ nhíu mày: “Sao lại không thể? Cô đánh giá sự tự chủ của tôi thấp như vậy?”
“…” Đường Nhật Khanh lập tức ngậm miệng, cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh nhẹ nhàng đẩy đi ra ngoài: “Tôi còn chưa có lau xong cho anh…”
Bùi Danh Chính không chút do dự nhẹ giọng mệnh lệnh: “Tôi tự mình làm, mấy ngày nay cô không nên ᴆụng nước.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng ấm áp, không ngờ Bùi Danh Chính vậy mà quan tâm cẩn thận như vậy, còn cân nhắc đến cảm nhận của cô.
Cô đi đến bên tủ quần áo, thay lại bộ quần áo vừa rồi không cẩn thận bị làm ướt, vừa thay xong, điện thoại di động trên giường bên cạnh rung mấy lần.
Đường Nhật Khanh cầm lên xem, là một bạn học cùng phòng hồi cấp ba gửi tin nhắn đến: “Đây là thông tin liên lạc của Kiều Chấn, sao tự nhiên cậu nghĩ đến việc tìm anh ta?”
Đường Nhật Khanh nhìn tin nhắn, hơi do dự một chút, trả lời tin nhắn: “Không có gì, có chút việc muốn hỏi anh ta một chút thôi, cám ơn.”
Sau khi trả lời tin nhắn, cô nhìn chằm chằm vào dãy số trên điện thoại di động một cách thất thần, lần này tìm đến mấy bạn học cấp ba mới có thể hỏi được cách thức liên lạc với Kiều Chấn, không biết có tác dụng hay không…
Buổi sáng hôm sau, Đường Nhật Khanh đi cùng Bùi Danh Chính đến tham gia một buổi hội nghị về sản phẩm khoa học kỹ thuật mới, gần tới giữa trưa, hội nghị mới hết thúc, không tránh được tiệc xã giao.
Đơn vị tổ chức là một công ty khoa học kỹ thuật phát triển không tệ ở Hải Thành trong mấy năm gần đây. Trước đó đã từng có lần hợp tác với Bùi thị, bên dưới Bùi thị có nhà máy chuyên sản xuất sản phẩm linh kiện công nghệ sao, đương nhiên không thế thiếu loại hợp tác như vậy.
Tổng giám đốc của đối phương là Vương Côn, năm nay hơn ba mươi tuổi, chủ động mời Bùi Danh Chính và Phương Vĩnh Thành còn có mấy quản lý đã từng hợp tác đến phòng khách dùng cơm.
“Lần này khó có dịp được Bùi thị Bùi tổng và Phó tổng Phương cùng tới, Vương mỗ tôi thụ sủng nhược kinh, ly rượu đầu tiên này chắc chắn tôi phản mời Bùi Tổng và phó tổng Phương.”
Vương Côn nói xong, trực tiếp rót đầy ly rượu của mình, sau đó đứng dậy tỏ ý với Bùi Danh Chính, liền một hơi uống cạn ly rượu.
Nhân viên phục vụ chủ động tới rót thêm rượu cho Bùi Danh Chính và Phương Vĩnh Thành, ý tứ rất rõ ràng, Bùi Danh Chính hơi nhíu màu, ngước mắt nhìn về phía Vương Côn: “Vương tổng, thật ngại quá, ly rượu này chỉ sợ tôi không uống được, tuần trước đi tham gia hội từ thiện, trên đường leo núi không cẩn thận bị thương, hiện tại vết thương còn chưa lành hẳn.”
Vương Côn nghe vậy, do dự một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đường Nhật Khanh đang đứng bên cạnh Bùi Danh Chính, mỉm cười: “Nếu đã như vậy, Bùi tổng, nếu như để thư ký của ngài uống thay cũng là giữ thể diện cho tôi.”
Vương Côn vừa dứt lời, sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh đi mấy phần, anh ngước mắt hìn chằm chằm vào Vương Công, dừng lại mấy giây, lại giọng mở miệng: “Vương tổng, xem ra hôm nay nhất định phải có người uống xong ly rượu này mới được rồi?”
Vương Côn cũng không phát hiện sắc mặt Bùi Danh Chính thay đổi, cười cười nhìn mọi người xung quanh: “Hiếm khi mọi người tề tựu đông đủ! Uống một chén cũng không phải chuyện to tát gì.”
Vương Côn cười, lại nói tiếp: “Hơn nữa, trợ lý và thư ký bên cạnh giúp cản rượu cũng là chuyện bình thường nha.”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lại lạnh đi mấy phần, toàn thân tỏa ra ý lạnh, Phương Vĩnh Thành đứng bên cạnh thấy có gì đó không ổn, vội mở miệng hòa giải: “Vương tổng, hay là thế này, tôi thay mặt Bùi tổng uống rượu, chén rượu này coi như là anh ta mời anh.”
Phương Vĩnh Thành nói xong, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, sau đó lại để cho nhân viên phục vụ đổ đầy một ly, cười mỉm nhìn về phía Vương Côn: “Ly rượu thứ hai này là tôi mời anh, Vương tổng, về sau hai nhà chúng ta còn có hợp tác lâu dài, cần gì vì một chút chuyện nhỏ này mà huyên náo không vui?”
Vương Côn thấy tâm trạng Bùi Danh Chính không bình thường, lúc này mới cười hắc hắc, coi như thôi: “Được, có Phó tổng Phương giúp, cũng được, tới đi, tất cả chúng ta cạn một chén, nếu không thể uống thì lấy nước trà thay rượu.”
Bởi vì chuyện nhỏ này xen vào, tâm trạng Bùi Danh Chính không tốt, Đường Nhật Khanh đứng ở bên cạnh cũng chỉ có thể âm thâm chờ bữa cơm xã giao này nhanh chóng kết thúc, sớm giải thoát một chút.
Thấy bữa tiệc gần kết thúc, Vương Côn đột nhiên nhắc đến chủ đề công việc, anh ta nhìn về phía Bùi Danh Chính, niềm nở nói: “Bùi tổng, hôm nay có chuyện tôi muốn cùng anh thông báo một tiếng, cuối tháng sau tôi làm tổ chức hoạt động bán hạ giá, vì vậy muốn chuẩn bị một lô hàng tồn kho, muốn hợp tác dùng Bùi thị.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, nói: “Vương tổng trước đó đã từng hợp tác với Bùi thị, cũng đã hiểu rõ quy trình, chuyện liên quan đến hợp tác lần này, trực tiếp chỉ đạo nhân viên của mình tìm người phụ trách là được.”
“Không không không, lần này không được.” Vương Côn lắc đầu: “Đơn hàng lần này tương đối đặc thù, cần số lượng nhiều, hơn nữa đầu tháng sau phải để nhà máy đưa linh kiện xuất ra, như vậy mới có thể kịp kế hoạch hoạt động bán hạ giá của chúng tôi.”
Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn về phía Vương Côn, mắt sắc nghiêm túc: “Anh cần bao nhiêu?”
Vương Côn uống hơi nhiều, anh ta trầm mặc một hồi, sau đó từ từ giơ năm đầu ngón tay ra: “Năm mươi nghìn chiếc, đầu tháng sau giao hàng.”
Bùi Danh Chính nhướng mày, suy nghĩ một lát, mới nhẹ giọng mở miệng: “Nếu đơn hàng quá gấp, chỉ sợ không kịp.”
Bên dưới Bùi thị phạm vi hoạt động rất nhiều, mặc kệ là công ty con hay nhà máy, mỗi tháng Bùi Danh Chính đều nắm rõ tình hình, đảm bảo tất cả hình huống đều quen thuộc.
Bây giờ căn cứ theo yêu cầu của Vương Côn, đầu tháng sau sản xuất ra năm mười nghìn linh kiện cũng không phải số lượng nhỏ, hơn nữa những công trình khác công ty bọn họ đang tiếp nhận cũng không thể trì hoãn, nên đơn hàng này bọn họ không thể ăn.
Phương Vĩnh Thành đứng bên cạnh dường như không nghĩ Bùi Danh Chính sẽ mở miệng từ chối, sắc mặt anh ta giật mình, vội vàng hướng Bùi Danh Chính mở miệng: “Danh Chính, đơn hàng lớn như vậy, chúng ta nên suy nghĩ kỹ một chút đi…”