Chàng CEO Của Tôi - Chương 137

Tác giả: Đinh Thiến

NHẰM VÀO NGƯỜI CỦA TÔI
Đúng lúc này, cửa văn phòng Tổng giám đốc “lạch cạch” một tiếng, mấy người đứng vây quanh cửa đều luống cuống lui sang bên cạnh.
Triệu Phiên đẩy cửa ra, nhìn trợ lý và thư ký ở ngoài cửa, sững sờ nửa giây, sau đó ánh mắt dừng trên người Đường Nhật Khanh.
“Thư ký….Đường… Bùi tổng cho gọi cô vào.” Anh vốn muốn theo thói quen gọi cô là “cô Đường”, nhưng thấy bên cạnh nhiều người như vậy thì lập thức thay đổi lời nói.
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, cất bước theo anh đi vào trong văn phòng.
Trên người Bùi Danh Chính mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, không đeo cà vạt, anh ngồi trước bàn làm việc, sợi tóc hơi lộn xộn, không giống kiểu tóc tỉ mỉ cẩn thận mà ngày thường hay tới công ty.
“Sao anh lại tới đây?” Đường Nhật Khanh có chút tức giận, vết thương trên bả vai của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, bác sĩ đặc biệt căn dặn anh phải ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày.
Bùi Danh Chính sắc mặt lạnh lùng: “Tôi không sao, cô đi sắp xếp một chút sau đó tổ chức cuộc họp thường kỳ.”
Nghe giọng nói mang theo cảm xúc của người đàn ông này, Đường Nhật Khanh đành phải đáp ứng, quay người ra khỏi văn phòng.
Vừa rồi mấy người trợ lý và Hồ Nguyệt Như vẫn còn vây ở trước cửa, nhìn thấy cô ra, trợ lý thực tập liền tiến đến: “Thư ký Đường, Bùi tổng rất lâu không đến công ty, hôm nay làm sao đột nhiên tới, có dặn dò gì sao?”
Đường Nhật Khanh nhàn nhạt trả lời: “Bùi tổng không nói, chỉ nói để tôi đi sắp xếp một cuộc họp thường kỳ.”
Cô cũng không hiểu tại sao Bùi Danh Chính lại đột nhiên đến công ty làm việc, mà hình như cũng không vui vẻ.
Sau khi thông báo cho các lãnh đạo, Đường Nhật Khanh vừa trở lại phòng làm việc của mình một lúc thì có người đến gõ cửa.
Triệu Phiên đi tới: “Thư ký Đường, Bùi tổng nói để cô cùng đi họp, lập tức đi ngay.”
“Được, tôi biết rồi.”
Đường Nhật Khanh đáp lại, tiện tay cầm lấy chiếc máy tính bảng trên bàn, nhìn Triệu Phiên, không nhịn được hỏi một câu: “Triệu Phiên, hôm nay tại sao Bùi tổng lại dẫn cậu tới?”
“Bùi tổng bị thương, di chuyển có chút bất tiện nên để tôi đi cùng.”
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, lại hỏi tiếp: “Hôm nay anh ta đột nhiên tới công ty, có nói lý do không?”
Triệu Phiên ngẩn người, rất nhanh liếc Đường Nhật Khanh một cái, nhưng không nói gì.
Đường Nhật Khanh thấy Triệu Phiên không chịu nói, cũng không muốn làm khó anh, khoát tay áo lập tức cầm máy tính bảng cùng anh rời đi.
Theo Triệu Phiên đến phòng họp, tất cả mọi người đã đến đủ, Đường Nhật Khanh đến ngồi ở ghế sát tường, chuẩn bị ghi chép nội dung cuộc họp bất cứ lúc nào.
Hội nghị chính thức bắt đầu, quản lý của các bộ phận bắt đầu báo cáo tình huống cuối cùng, sắc mặt Bùi Danh Chính thâm trầm, phân công sắp xếp công việc, không đến một giờ đồng hồ, hội nghị đã kết thúc.
Anh tiện tay mở tập tài liệu trước mặt: “Gần đây phòng thị trường nhận mấy đơn hàng nhớ cần phải tự kiểm tra, còn có cuối tuần các hoạt động của chúng ta và Thiên Hoa phải nhanh chóng bố trí, có tình huống gì phải thông báo ngay lại cho tôi, ngoài ra còn muốn báo cáo điều gì không?”
Mọi người hoàn toàn yên lặng, ánh mắt Phương Vĩnh Thành lướt qua một vòng, nhìn về phía Bùi Danh Chính nói: “Bùi tổng, công việc cũng xử lý không sai biệt lắm, có một việc chúng tôi đều rất quan tâm, chính là vết thương của cậu phục hồi thế nào rồi?”
Nghe Phương Vĩnh Thành nhắc tới như vậy, bên cạnh lập tức có người phụ họa: “Đúng rồi Bùi tổng, ngài không ở công ty mấy ngày nay, trên dưới công ty đều rối tung lên, ngài vừa đến, công việc mới có thể sắp xếp theo thứ tự.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, lông mày khẽ nhướng lên, lạnh giọng mở miệng: “Nói như vậy, lúc tôi không ở công ty mọi người liền không đi làm?”
“Cái này. . .” Người mới nói mấy lời này lập tức á khẩu, không trả lời được.
Bầu không khí lập tức lạnh lẽo, nhóm lãnh đạo cấp cao nhìn nhau, thấy Bùi Danh Chính cảm xúc bất thường cũng không dám tiếp túc tùy ý mở miệng.
Phương Vĩnh Thành cười cười, đúng lúc làm dịu bầu không khí: “Bùi tổng, tiểu Trương không có ý này, chỉ là có cậu ở công ty, mọi người chúng tôi đều yên tâm.”
“Phó tổng Phương, tôi hiểu ý của cậu, chẳng qua gần đây bên trong công ty chúng ta, có ít người cái đuôi dường như vểnh lên quá cao.”
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Bùi Danh Chính ngồi thẳng lưng, ngước mắt quét qua phòng họp một vòng: “Tôi nghe nói có người không hài lòng vì tôi sắp xếp ký Đường truyền đạt tin tức.”
Đường Nhật Khanh nắm chặt máy tính bảng trong tay, cô không nghĩ tới Bùi Danh Chính ở trong cuộc họp sẽ đề cập đến vấn đề này.
Phòng họp lặng ngắt như tờ, không người nào dám mở miệng.
“Từ lúc nào tôi yêu cầu, lại để các người phản bác? Tôi để các người báo cáo tin tức cho thư ký Đường, để cô ấy tập hợp truyền đạt lại cho tôi, vì muốn nâng cao hiệu suất làm việc, nếu ai có ý kiến, có thể trực tiếp đến tìm tôi, không cần nhằm vào người tôi đã sắp xếp.”
Thừa dịp anh không có ở công ty, những người này dám dồn dập làm khó Đường Nhật Khanh, đây là không để anh vào trong mắt!
Đường Nhật Khanh ngồi ở chỗ đó, ánh mắt mang theo cảm xúc nhìn Bùi Danh Chính, tâm tình phức tạp, hóa ra hôm nay Bùi Danh Chính vội vội vàng vàng đến công ty, là vì cô…
Bùi Danh Chính đưa tay, khều khều mặt bàn, mở miệng hỏi lại: “Mọi người còn có ý kiến gì, hôm nay tiện cơ hội này có thể nói.”
Anh ghét nhất chính là nhân viên có vấn đề gì đều không ở trước mặt nói trực tiếp, lại ở sau lưng bày trò, lén lút làm khó, giở thủ đoạn.
Phòng họp lặng ngắt như tờ, không có người nói chuyện.
Bùi Danh Chính trầm giọng mở miệng: “Nếu đã không có ý kiến, về sau liền tập trung làm công việc của mình.”
Anh nói xong, đứng dậy: “Tan họp.”
Đường Nhật Khanh đuổi theo bước chân Bùi Danh Chính, cất bước đi ra khỏi phòng họp.
Trên đường về văn phòng Tổng giám đốc, trong lòng Đường Nhật Khanh xoắn xuýt, cuối cùng nhịn không được, nói: “Bùi tổng, anh không cần thiết vì tôi như vậy. . .”
Bước chân Bùi Danh Chính dừng lại, quay đầu nhìn cô, lông mày hơi nhíu chặt: “Tôi làm như vậy không đơn giản là vì cô.”
Đường Nhật Khanh nhất thời không hiểu.
Bùi Danh Chính mở miệng giải thích: “Cô là người của tôi sắp xếp, bọn họ đối với cô không hài lòng, chính là đối với sự sắp xếp của tôi không hài lòng, trong công ty, nếu như mệnh lệnh của người lãnh đạo bị xoi mói, anh ta nên làm thế nào?” Đương nhiên là muốn bảo vệ địa vị của mình.
Bây giờ Đường Nhật Khanh mới hiểu được, ngay từ đầu cô nghĩ là Bùi Danh Chính là vì bảo vệ cô nên mới như vậy, thật không nghĩ đến việc anh làm như thế phía sau còn có ngụ ý như vậy.
Là cô cân nhắc mọi việc quá mức đơn giản, giới kinh doanh tranh đấu đọ sức khác xa so với sự tưởng tượng của cô.
Đường Nhật Khanh khẽ khom người: “Bùi tổng, tôi đã hiểu.”
Đi theo Bùi Danh Chính trở lại văn phòng Tổng giám đôc, mấy trợ lý thực tập đang ở phía trước nói chuyện phiếm đùa giỡn, căn bản không chú ý tới Bùi Danh Chính bọn họ đi qua.
“Ta nghe nói, hôm qua một tiểu thư xinh đẹp ở phòng tài vụ đính hôn! Cô ấy nhận được chiếc nhẫn thật sự là quá đẹp!”
“Thật sao? Nhanh để cho ta nhìn xem!”
“Đợi chút nữa để ta tìm xem . . .”
Bùi Danh Chính đi đến phía sau lưng các cô, lông mày nhíu chặt, sắc mặt khó coi, Đường Nhật Khanh thấy thế, cố ý hắng giọng một cái, người phụ tá quay lưng về phía bọn họ nghe được âm thanh, vội vàng quay đầu.
Một trợ lý đừng gần Bùi Danh Chính nhất quay đầu lại, lúc nhìn thấy anh, sắc mặt lập tức thay đổi, lui lại nửa bước, cả người liền ᴆụng phải Bùi Danh Chính.
“Bùi. . . Bùi tổng! Thật xin lỗi thật xin lỗi!”
Người trợ lý vội vàng hấp tấp dừng lại, nhanh chóng vừa lui sang một bên vừa nói xin lỗi.
Sắc mặt Bùi Danh Chính bao bọc một tầng sương lạnh, anh trầm giọng hỏi lại: “Công việc làm xong chưa? Còn có thời gian ở đây buôn chuyện?”
“Đúng. . . Thật xin lỗi, Bùi tổng, lần sau chúng tôi không dám nữa.”
Đường Nhật Khanh nhìn mấy người trợ lý thực tập đang sợ hãi, mở miệng giúp bọn họ giải vây: “Còn không mau đi làm việc.”
Mấy người trợ lý thực tập lúc này mới kịp phản ứng, lập tức gật đầu, bước nhanh đi ra.
Bùi Danh Chính bước về phía văn phòng, Đường Nhật Khanh lập tức đi theo, vừa đi vào văn phòng, cô tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt vội vàng đảo qua bả vai Bùi Danh Chính, mở miệng hỏi: “Miệng vết thương của anh có sao không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc