TIẾNG ĐẬP CỬA KỲ QUÁI
“Các cô vẫn ổn chứ?” Giọng nói đàn ông âm trầm thấp truyền đến, Đường Nhật Khanh lập tức an tâm không ít.
Cô vẫn có chút hoảng hốt như cũ: “Chúng tôi vẫn ổn, nhưng hình như là bị cúp điện.”
“Chúng tôi bên này cũng thế, Triệu Đình Phong đang liên hệ người của khách sạn, chắc là rất nhanh sẽ có điện.”
“Được.” Đường Nhật Khanh nắm chặt điện thoại, do dự trong chớp mắt lại nói tiếp: “Vừa rồi có người gõ cửa nhưng khi bọn tôi hỏi là ai lại không trả lời.”
Bùi Danh Chính nghe thấy vậy trong nháy mắt lông mày nhíu chặt: “Các cô không nên làm gì, bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Nói xong anh trực tiếp cất bước đi ra ngoài, Triệu Đình Phong đang gọi điện thoại vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính đi ra liền vội vàng vươn tay ngăn lại anh: “Lão Bùi anh đi đâu vậy? Bây giờ bên ngoài tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy!”
“Phòng của Đường Nhật Khanh bọn họ bị gõ cửa.” Bùi Danh Chính vứt xuống câu nói này cất bước tiếp tục đi ra ngoài.
Triệu Đình Phong nghe thấy vậy lập tức đi theo ra ngoài.
Ra khỏi phòng đến cửa phòng của bọn họ, Bùi Danh Chính mượn ánh sáng của điện thoại di động nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người, anh lập tức đưa tay gõ cửa: “Mở cửa.”
Đường Nhật Khanh ở trong phòng nghe thấy tiếng của anh vội vàng mở cửa ra, bóng người cao lớn ngoài cửa tiến lên nửa bước trực tiếp vươn tay cầm lấy cổ tay của cô.
Cô do dự một chút còn chưa kịp ngẩng đầu lên liền nghe thấy tiếng của Bùi Danh Chính truyền đến: “Các cô không sao chứ?”
Đường Nhật Khanh ngẩn người, cô và Lý Nghi Linh đều đứng ở cửa, trời tối như vậy sao Bùi Danh Chính lại nhận ra đâu là cô được chứ?
Thấy cô nửa ngày không nói lời nào Bùi Danh Chính có chút gấp, lại lên tiếng hỏi một câu: “Đường Nhật Khanh, cô không sao chứ?”
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, lắc đầu vội vàng hồi phục: “Không sao.”
Triệu Đình Phong ở bên cạnh đánh gãy hai người, hỏi một câu: “Vừa rồi có người gõ cửa phòng các cô sao?”
Lý Nghi Linh gật đầu: “Đúng vậy, tôi hỏi là ai lại không trả lời.”
Đúng lúc này “bụp” một tiếng, ánh đèn sáng lên.
Mấy người đều thở phào một hơi, duy chỉ có sắc mặt Bùi Danh Chính là vẫn khó coi.
Triệu Đình Phong nhìn tin nhắn vừa gửi tới trên điện thoại di động: “Bên khách sạn nói là cầu dao tổng có vấn đề một chút, bây giờ đã không có vấn đề gì nữa.”
“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Bùi Danh Chính trầm giọng mở miệng: “Đột nhiên mất điện mà phòng của hai người lại bị gõ cửa, nếu như các cô thật sự mở cửa sẽ phát sinh chuyện gì chúng ta cũng không ai đoán được.”
Bùi Danh Chính nói mấy câu lập tức khiến mọi người trầm mặc.
Đúng vậy, sao lại vào lúc khách sạn mất điện lại có người tới gõ cửa phòng bọn họ, chuyện như vậy sao có thể là trùng hợp.
Hoặc là có người có ý đồ muốn làm gì đó với bọn họ, một khả năng khác chính là muốn cố ý hù dọa các cô ấy.
Bùi Danh Chính nhìn Đường Nhật Khanh và Lý Nghi Linh vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thả nhẹ giọng nói một chút: “Hai cô trở về ngủ đi, nhớ đem cửa phòng khóa trái lại, khóa bên trong cũng nhớ khóa lại, lưu ý thêm một chút, nếu có cái gì dị thường thì gọi điện ngay cho tôi và Triệu Đình Phong, chúng tôi ở ngay phòng bên cạnh.”
“Được.” Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu.
Chờ sau khi Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong rời đi Đường Nhật Khanh mới tắt đèn lên giường, nghĩ đến tiếng đập cửa kỳ quái vừa rồi cô lật qua lật lại ngủ không được, không biết qua bao lâu cô mới mơ mơ màng màng thi*p đi.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ tập hợp ở dưới lầu khách sạn, hướng dẫn viên dẫn đoàn đã tới.
Để bảo đảm an toàn của bọn họ, lần này hoạt động leo núi sẽ chia các thành viên thành năm tổ chọn ra một người đội trưởng để bảo đảm an toàn cho bọn họ, các thành viên căn cứ theo nhu cầu của mình lựa chọn thức ăn nước uống mang theo, lựa chọn con đường khác nhau, trên đường leo núi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn có thể dùng bộ đàm liên hệ đội trưởng nhờ hỗ trợ.
Đội trưởng của đội Bùi Danh Chính tên là Tề Trạch, làn da ngăm đen, dáng người cường tráng: “Tôi đem nội dung nhắc lại một lần nữa, tất cả con đường chỉ cần hai bên cắm cờ đỏ thì đều là đường mà trước kia những người khác đã từng đi, mọi người có thể yên tâm đi. Mang lương khô và nước số lượng vừa phải, đến giữa sườn núi sẽ có điểm tiếp tế, đỉnh núi cũng đã chuẩn bị xong vật dụng và lều vải, mọi người không cần lo lắng, chuyên chú vào leo núi là được.”
Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính cũng không cùng tổ với Triệu Đình Phong, Tề Trạch chia năm đội đều không quen biết nhau.
Tề Trạch ban bố hiệu lệnh sau cùng: “Bất kể là như thế nào, hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai, mọi người nhớ kỹ, trên đường leo núi phải giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ mọi người có thể lên đường, có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn nhớ liên hệ cho tôi.”
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh một chút, thấp giọng hỏi thăm: “Cô chuẩn bị xong chưa?”
Đường Nhật Khanh nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Cho dù nói thế nào lần tranh tài này cũng đại diện cho mặt mũi của công ty, cô không muốn vì mình mà kéo Bùi Danh Chính lại phía sau nên tất nhiên sẽ nghiêm túc thực hiện.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính không nhịn được cong lên khóe môi: “Đi, chúng ta đi nhận ba lô.”
Tất cả ba lô đều do ban tổ chức cung cấp, bên trong có lương khô và nước, còn có thêm bộ đàm và các vật dụng cần thiết khác cho việc leo núi.
Nhận ba lô xong bọn họ đi theo đám người cùng nhau vây quanh núi tìm kiếm đường đi.
Chân núi có mấy con đường khác nhau để cho người dự thi tự mình lựa chọn, không ai biết con đường mình chọn này có đi được hay không, tất cả đều dựa vào may mắn.
Thời gian bắt đầu, tất cả mọi người đều ùa lên bắt đầu leo núi, Đường Nhật Khanh đi theo phía sau Bùi Danh Chính, chưa đi được bao xa liền có người vượt qua cô xen vào giữa cô và Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính vừa quay đầu lại không thấy Đường Nhật Khanh lập tức trong lòng xiết chặt liền quay người tìm kiếm Đường Nhật Khanh trong đám người sau lưng, tất cả mọi người đều mặc trang phục leo núi liếc mắt qua cũng không khác nhau quá nhiều.
Bùi Danh Chính dừng bước chân lại, vặn lên lông mày nhìn một lần rốt cục cũng thấy được bóng dáng của Đường Nhật Khanh.
Anh vươn tay kéo cổ tay Đường Nhật Khanh đưa cô kéo đến bên cạnh mình: “Theo sát tôi.”
Đường Nhật Khanh trong lòng ấm áp, gật đầu trả lời: “Được.”
Đi được một đoạn đường người cũng dần dần phân tán ra hết, Đường Nhật Khanh đi theo phía sau Bùi Danh Chính từ từ đi lên núi, có người vượt qua họ không thấy bóng người, có người bị bọn họ bỏ lại đằng sau.
Đường Nhật Khanh quay đầu lại nhìn phía trước đằng sau cũng không thấy những người khác đâu lập tức có chút hoảng sợ, cô hơi mất tập trung một chút dưới chân đã trượt đi suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Bùi Danh Chính quay người vươn tay bắt lấy cổ tay của cô, lông mày hơi nhíu lại: “Cẩn thận một chút.”
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, có chút lo lắng hỏi một câu: “Sao lại không nhìn thấy ai vậy?”
“Sợ à?” Bùi Danh Chính nghe thấy vậy dừng bước chân lại.
“Không có.” Đường Nhật Khanh lắc đầu.
Bùi Danh Chính tới gần cô nửa bước, nhìn cô mở miệng hỏi: “Đó là do cô sợ hãi phải ở một mình với tôi?”
Mấy ngày nay bên cạnh bọn họ luôn luôn có những người khác cũng không có thời gian hai người chỉ ở riêng với nhau, bây giờ thật vất vả mới có thời gian ở một mình cùng nhau, cô ngược lại không muốn.
Đối mặt với anh đang tức giận chất vấn, Đường Nhật Khanh cảm thấy bối rối, lắc đầu: “Không có.”
“Thật sự không có?” Bùi Danh Chính đuôi lông mày gảy nhẹ, thuận thế đem cô ôm vào trong иgự¢.
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu một cái, ngữ khí chắc chắn mở miệng: “Không có.”
Bùi Danh Chính cong lên khóe môi, hài lòng cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô: “Vậy thì tốt, tiếp tục leo núi.”